[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 415

Hôm nay, tất cả mọi người trong nhà đều tập trung đầy đủ tại khách sạn, để tham dự hôn lễ của Nguyễn Khiết cùng Trần Vệ Đông. Hồi dịp Tết, bọn họ đã ở nhà họ Trần tổ chức một lần rồi, mời cả gia đình Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, thế nên lần này bọn họ không đến.

Người đến dự tiệc cưới, ngoài người nhà ra còn có bạn bè và đồng nghiệp của Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết. Mọi người tụm lại ăn uống, trò chuyện, có người còn lên sân khấu biểu diễn, say sưa hát bài “Tình yêu luôn là muôn ngàn trùng điệp”.

Không khí nóng lên, rất nhiều người nhẹ gật đầu, hát theo.

Đừng bảo rằng núi xanh nhiều hiểm trở

Gió cứ vội vàng bay ngang qua

Mây trắng bay qua núi cũng có thể đưa tình

DTV

Đừng bảo rằng dòng nước hay thay đổi

Dòng nước trong cứ lặng lẽ trôi

Tình yêu dịu dàng mãi như dòng nước

Chẳng sợ gió lớn thổi tan tình cảm mãnh liệt

Tình yêu luôn là muôn ngàn trùng điệp

Bên nhau hay chia lìa đều là do ý trời

Không oán trời cũng chẳng trách mệnh

Chỉ cầu xin cho núi sông làm chứng

Trong không khí vô cùng náo nhiệt này, Nguyễn Khê đương nhiên cũng vui vẻ theo, nghe nhạc quay sang nhìn Lăng Hào một chút. Dưới bàn, Lăng Hào duỗi tay ra, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, cùng anh mười ngón đan xen nha.

Khi nhạc đệm của bài hát kết thúc, Trần Vệ Đông bỗng đứng dậy bước ra ngoài.

Anh ấy bước đến sảnh của khách sạn, nhìn thấy Hứa Chước đang đứng cạnh bức tường thủy tinh. Anh ấy mặc một bộ quân trang chỉnh tề, áo vest ngay ngắn, thẳng thớm, quân hàm sáng loáng, bộ quần áo làm cả người anh ta có vẻ uy nghiêm khác thường.

Trần Vệ Đông đến bên cạnh, hỏi anh ấy: “Sao không vào?”

Hứa Chước xoay người, nhìn anh ấy nói: “Bận quá, vội chạy đến đưa tiền mừng cho cậu, chứng minh trong lòng người bạn thân này vẫn có cậu. Không kịp nữa rồi, phải về ngay, không vào trong ăn uống được.”

Trần Vệ Đông nhìn anh ấy một lúc: “Thấy rồi à?”

Hứa Chước nhẹ hít một hơi, không đáp, một lát sau nói: “Tôi phải đi rồi, cậu mau quay lại đi, hôm nay là ngày vui của cậu.”

Trần Vệ Đông cũng không nói nhiều lôi kéo anh ấy ở lại nữa, giơ nắm đ.ấ.m lên: “Lần sau gặp.”

Hứa Chước cũng giơ nắm tay lên cùng anh ấy chạm nhẹ một cái: “Gặp lại sau.”

Trở lại phòng tiệc, có mấy người ghép đôi lên sân khấu khiêu vũ theo nhạc.

Chờ đến khi Trần Vệ Đông ngồi xuống, Nguyễn Khiết hỏi nhỏ: “Hứa Chước à?”

Vào dịp tết anh ấy không về nhà, không đến dự tiệc rượu của bọn họ ở nhà, anh ấy nói sẽ tham gia bên đây.

Kết quả dường như đến rồi, cũng dường như chưa đến.

Trần Vệ Đông nhìn về phía Nguyễn Khê và Lăng Hà một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nói nhỏ: “Đi rồi.”

Nguyễn Khiết hít nhẹ một hơi, không nói gì nữa, thầm nghĩ không gặp cũng tốt.

Bữa cơm hôm nay thật sự rất náo nhiệt, cũng tiếp thu được không ít kiến thức. Những người trẻ bây giờ, nhất là người thành phố, có thể chơi, có thể hát cũng có thể nhảy, rất thú vị.

Bọn người Nguyễn Thúy Chi và Tiền Xuyến đều vô cùng vui vẻ, tiệc tàn, trên đường về nhà vẫn còn ậm ừ, sau đó Tiền Xuyến cười nói với Nguyễn Khê và Lăng Hào: “Việc của Tiểu Khiết xong cả rồi, sau này đến lượt hai đứa đó.”

Lăng Hào đạp xe quay đầu lại hỏi Nguyễn Khê: “Chừng nào đến nhà anh hả?”

Nguyễn Khê nắm lấy áo khoác của anh, cất giọng nói: “Em lúc nào cũng được, không ai quản lý em cả, lúc nào cũng có thể dành ra thời gian rảnh. Dù sao em cũng sớm quen biết với ba mẹ anh rồi, bọn họ cũng biết em, em lại không sợ gặp bọn họ.”

Lăng Hào cười nói: “Mấy bữa nữa anh sẽ sắp xếp.”

Lưu Hạnh Hoa bên cạnh thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sau khi Tiểu Khê kết hôn xong là chúng ta có thể an tâm rồi.”

Lập gia đình rồi mang thai, còn gì hạnh phúc bằng, cuộc đời này của bọn nó cũng có thể xem như hoàn toàn viên mãn rồi

Xe lửa chạy ổn định trên đường ray, cạnh cửa sổ đặt mấy cành hoa quế có màu sắc sặc sỡ, những cành hoa d.a.o động khi xe lửa chạy.

Rồi rơi xuống toa xe khi rung lắc, tỏa ra mùi hương nồng đậm.

Nguyễn Khê cũng từ trong mơ tỉnh lại, mở mắt nhìn ra ngoài cửa s

ổ một cái: “Sắp đến chưa?”

Lăng Hào nói: “Sắp rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa thôi.”

Nguyễn Khê đưa tay che miệng ngáp một cái thật dài, rồi cử động vai gáy để thả lỏng gân cốt trên người. Sau đó lại mềm nhũn tựa lên ghế, quay đầu nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Anh có hồi hộp không?”

Lăng Hào nhịn không được bật cười: “Không phải em mới là người cần hồi hộp à?”

Không thể phủ nhận, Nguyễn Khê thật sự đang hồi hộp. Xét cho cùng, trong hai kiếp cô chưa bao giờ trải qua chuyện đi gặp ba mẹ chồng này. Vô tình là Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân đã biết cô từ sớm, thế nên cũng không phải là quá căng thẳng, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.

Xe lửa đến trạm, xuống xe, Nguyễn Khê đi theo Lăng Hào từ nhà ga về đến nhà của anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận