[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 321

Bây giờ có ít người bày quầy hàng để bán đồ cho nên có rất ít sự lựa chọn, những người đó đương nhiên đều mua hàng ở quầy hàng của bọn họ.

Nói đến đây, anh ấy mới nhớ ra, lại hỏi Nguyễn Khê: “Hôm nay không phải là chủ nhật, sao cô lại đến tìm tôi?”

Nguyễn Khê cúi đầu lấy túi tiền từ trong cặp sách ra, mở miệng túi ra nói: “Tối hôm qua tôi đi gấp quá, quên đưa tiền máy may và xe ba gác cho anh. Vừa vặn cộng thêm cả giá đỡ, hôm nay đưa hết tất cả cho anh luôn.”

Đây không phải là chuyện có thể khách sáo, cho dù là anh em ruột thịt cũng phải tính toán tiền bạc cho rõ ràng.

Tạ Đông Dương nhận lấy tiền, cười nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo.”

Sau khi Nguyễn Khê đưa tiền cho anh ấy thì không còn chuyện gì khác nữa, mặc dù trong lòng cô đã tin tưởng anh ấy rồi, nhưng khi quay người rời đi vẫn nói lại một câu: “Không được đụng vào hàng của tôi đấy, thiếu một viên khuy áo tôi cũng sẽ tìm anh tính sổ.”

Tạ Đông Dương rất vui vẻ: “Cô cứ yên tâm đi.”

DTV

Nguyễn Khê vừa đi, Tạ Đông Dương đang cầm tiền trong tay lại xoay người đứng lên, bắt đầu lắc lư nhảy múa, quả thực là vua nhảy múa của thế giới.

Nguyễn Khê không được tự do về mặt thời gian như Tạ Đông Dương, trở lại trường học lại lên lớp thêm năm ngày nữa, chỉ có buổi sáng chủ nhật mới rảnh, cô đến cửa tiệm sửa xe cùng đạp xe ra ngoài với Tạ Đông Dương, đến Đại Sách Lan dọn quầy bán hàng.

 

Bởi vì đang là đầu năm 1979, quả thực có rất ít người bày quầy bán hàng ở trên đường, cho nên Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng không cần phải đến từ sáng sớm để dành chỗ. Khi đến chỉ cần tùy tiện chọn một vị trí ở trên đường, tìm một nơi rộng rãi để dọn quầy là được.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không chung vốn với nhau để làm, mỗi người tự mua hàng, tự mở quầy hàng, nhưng quầy hàng lại được đặt cạnh nhau, cũng coi như là bạn đồng hành. Hai người bọn họ bán những thứ khác nhau, mục tiêu đối tượng của Nguyễn Khê là phái nữ, còn Tạ Đông Dương thì là phái nam.

Mà Nguyễn Khê ngoại trừ bày quầy hàng để bán đồ, cô còn đặt chiếc máy may ở một bên và treo một tấm vải có chữ viết lên trên quầy hàng, cho thấy cô còn có thể sửa quần áo hay thậm chí là may quần áo, việc lớn việc nhỏ gì cô đều có thể nhận.

Tạ Đông Dương nhanh chóng bày xong quầy hàng của mình, anh ấy tò mò đi một vòng quanh quầy hàng của Nguyễn Khê, đọc dòng chữ ở trên mảnh vải, tặc lưỡi nói: “Không nhìn ra cô còn có năng lực này nữa đấy, sinh viên tài năng thật đúng là đa tài đa nghệ.”

Nguyễn Khê còn chưa kịp trả lời Tạ Đông Dương, đã có người đến trước quầy hàng xem hàng.

Các mặt hàng ở đây được bán rẻ hơn so với các mặt hàng trong cửa hàng của doanh nghiệp nhà nước, vì vậy sau khi người ta nhìn xem lựa chọn mấy món thì cũng trả tiền mua đi.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật, Đại Sách Lan cũng đông người hơn nhiều so với bình thường, nên quầy hàng của Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không ngừng chật kín người lui tới. Có đôi khi Nguyễn Khê bận công việc, chỉ lên tiếng báo giá, người ta cầm lấy thứ mà mình muốn rồi để tiền xuống.

Buôn bán nhanh như gió kiểu này sẽ khiến cho mọi người ảo tưởng rằng kiếm tiền quá dễ dàng, giống như là từ trên trời rơi xuống vậy, vốn không cần phải tốn công sức gì cả, thậm chí bày quầy hàng mà cũng không cần phải gào to, đống tiền đó sẽ tự chạy ào ào vào túi của mình.

Sau nửa ngày, thật sự là nhận tiền đến mức mỏi cả tay.

Đương nhiên, răng cửa của Tạ Đông Dương lại như có thể rơi xuống mất.

Giữa trưa, tất cả mọi người đều trở về nhà ăn cơm, đường phố hiển nhiên trở nên vắng vẻ. Tuy nhiên giữ vững nguyên tắc có thể kiếm chừng nào hay chừng nấy, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cũng không có dọn quầy hàng về nhà, bọn họ dự định sẽ ở đây suốt cả ngày.

Lúc Nguyễn Khê đi đã chuẩn bị bánh bao trong cặp sách, cũng mang theo cả nước.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm việc vất vả một năm này, bởi vì cô dự định sang năm sẽ đưa những người Nguyễn Thúy Chi đến.

Nhưng Tạ Đông Dương không để cho cô ăn, chờ lúc giữa trưa ít người, anh ấy vô cùng vui vẻ chạy đi mua hai bát mì trộn nước tương, cũng rất nể mặt mà để người ta bưng thẳng bát tới, nói ăn xong lại để người ta bưng về lại.

Vì vậy Nguyễn Khê ngồi trước máy may ăn một bát mì trộn nước tương vô cùng thơm ngon.

Thịt băm thơm phức, dưa leo giòn mát, sợi mì mềm dai, va chạm giữa môi và răng tạo nên một hương vị khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhất là vào những lúc vừa mệt vừa đói mà ăn một bát mì như thế này thì quả thực là mỹ vị nhân gian.

Ngay khi Nguyễn Khê đang vô cùng thỏa mãn ăn hết miếng mì cuối cùng, một giọng nữ đột nhiên vang lên từ quầy hàng, hỏi cô: “Xin hỏi một chút, chiếc khăn lụa này bao nhiêu tiền vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận