[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 169

Chuyện kết hôn của con trai muốn tiết kiệm tiền cũng không tiết kiệm được, bữa cơm trưa đương nhiên là nhà họ Nguyễn mời.

Châu Tuyết Vân không giúp đỡ được gì nên rất ngại ngùng, cứ nhét tiền và phiếu lương thực cho Nguyễn Thúy Chi.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Thúy Chi hỏi Nguyền Trường Sinh: “Thế nào? Thuận lợi không?”

Đều là chuyện đã nói trước làm sao không thuận lợi cho được.

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Tháng năm năm sau kết hôn.”

Nguyễn Thúy Chi nghe thấy lời này liền nở nụ cười: “Vậy cha mẹ có thể yên tâm được rồi.”

Nguyễn Chí Cao ừ một tiếng: “Trước hết đừng đi vội, buổi chiều cha ra bưu điện viết một lá thư gửi cho anh cả con.”

Lưu Hạnh Hoa lên tiếng nói: “Gửi rồi cũng không biết có thể dành ra chút thời gian để trở về hay không.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Thông báo hay không là chuyện của chúng ta, còn có thể về hay không là chuyện của nó.”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh ăn mì, nghe lời này giống như đang nghe chuyện không liên quan đến mình. Nhất thời cô không phản ứng kịp, người anh cả mà Nguyễn Chí Cao nói là Nguyễn Trường Phú ba ruột của “Cô”.

Bởi vì chuyện kết hôn của Nguyễn Trường Sinh là việc chính ngày hôm nay, còn đang nói chuyện ăn mừng cho nên Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cùng những người khác cũng không nói chuyện buổi sáng gặp được mẹ Lưu và Nhị Ny, Tiểu Hổ Tử ở cửa hàng quốc doanh, xem như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Nói ra để làm gì, ngoại trừ làm hỏng cuộc vui cũng chẳng có tác dụng nào khác.

Một nhóm người vừa ăn mì vừa nói chuyện trong nhà ăn, bầu không khí vô cùng vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên trong nhà ăn nói: “Này, tối nay chiếu phim ở sân trường trung học Thiên Phượng, cô có đi xem không.”

Bên cạnh có ồn ào hơn nữa, Nguyễn Khiết cũng bắt ngay được câu nói này.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía hai nhân viên đang nói chuyện với nhau.

Một nhân viên khác tiếp lời: “Tối nay chiếu phim gì thế?”

“Cái này tôi cũng thật sự không biết, nhưng chắc cũng chiếu đi chiếu lại mấy bộ kia thôi, không có phim gì mới đâu.”

Nguyễn Khiết nghe vậy thì nuốt mì trong miệng xuống, nắm lấy cánh tay Nguyễn Khê lắc lắc, vô cùng hưng phấn nhưng lại đè thấp giọng nói: “Chị, vừa rồi chị có nghe thấy không, điều ước của em thành thật rồi, hôm nay thật sự chiếu phim đấy!”

DTV

Tất nhiên là Nguyễn Khê nghe thấy, đợi Nguyễn Khiết không còn lắc nữa cô mới nhìn Nguyễn Chí Cao nói: “Ông nội, ông nghe thấy không? Hôm nay bên công xã có chiếu phim, tối nay cháu gái ông muốn ở lại xem.”

Rất nhiều người trong thôn đều chưa từng xem phim, Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Khê rồi lại nhìn Nguyễn Khiết, trong phút chốc liền nói: “Vậy thì tối nay không về nữa, mọi người cùng ở lại xem phim, buổi tối ở nhà khách.”

Nguyễn Khiết vui sướng giậm chân: “Thật tốt quá!”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy nói: “Nhất định phải đi sớm dành chỗ, tốt nhất là ngồi ở hàng đầu tiên ấy. Nếu đi trễ sẽ phải đứng ở phía sau, căn bản không nhìn thấy gì, lần trước chị và Lăng Hào cũng thế.”

Nguyễn Khiết gật mạnh đầu: “Vậy thì đi sớm một chút!”

Buổi chiều, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh cùng những người khác vẫn chia hai đường.

Nguyễn Trường Sinh đi theo Nguyễn Chí Cao đến bưu điện, ở đó viết thư rồi mua tem và phong bì gửi thư đi. Sau đó hai người lại đến nhà khách, nhờ vào thân phận thư ký đại đội của Nguyễn Chí Cao mà trả tiền thuê chỗ ở.

Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa cùng những người khác vẫn đi dạo chợ mua đồ, mua tất cả đồ tết nên mua cất vào căn nhà thuê, sau đó vội chạy nhanh đến sân trường trung học Thiên Phượng.

Khi đến nơi màn chiếu phim vừa được treo lên, Nguyễn Khê cùng mọi người trực tiếp đi tới chỗ thích hợp nhất trước màn chiếu ngồi xuống, ngồi ở dưới bãi cỏ chiếm được vị trí tốt nhất thì không xê dịch đi chỗ khác nữa.

Còn phải một lúc nữa mặt trời mới lặn, ngồi ở chỗ này cũng xem như nghỉ ngơi.

Nguyễn Khê ngồi ở giữa, bên trái là Lăng Hào, Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi, bên phải là Nguyễn Khiết và Lưu Hạnh Hoa, còn có cả bà mối đi theo cùng họ. Còn Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và bạn thân của anh ấy, cũng không quan tâm lắm.

Vóc dáng của họ đều khá cao, cho dù đứng ở phía sau xem cũng không vấn đề.

Trong khi chờ đợi, Nguyễn Khê và Lăng Hào, Nguyễn Khiết tụ lại nói chuyện với nhau, không có việc gì thì tìm một vài trò chơi để chơi, lúc chơi vui vẻ thì cười ha ha, cười vui đến nỗi Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi cũng vui theo.

Không dễ gì mới đợi được đến khi trời tối, khi người chiếu phim bật máy chiếu lên thì một tia sáng hắt vào tấm rèm.

Đến khi phim chính thức bắt đầu, tất cả mọi người ngồi trong sân trường đều ăn ý im lặng lại, sau đó chỉ còn lại tiếng nhân vật và âm nhạc trong phim, cùng với âm thành chuyển động của cuộn phim trên máy chiếu.

Nguyễn Khê ngồi mệt bèn dùng bàn tay chống cằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận