[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 387

Cô vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi sẽ rất mừng cho cậu, ra ngoài chắc chắn sẽ ba hoa một chút về cậu. Mọi người nhìn bạn còn bé còn tôi xem, hiện tại đã tài giỏi như vậy rồi, là nhà khoa học đó, còn làm ở viện nghiên cứu lợi hại nhất đất nước này. Đặc biệt là đám người Cao Hải Dương đó, tôi phải về nói vào mặt bọn chúng, khi còn bé chúng luôn bảo cậu là đồ ngốc nghếch.”

Lăng Hào bật cười: “Cũng không có gì để khoe khoang đâu, chỉ là công việc bình thường thôi.”

Nguyễn Khê thấy anh mỉm cười, có chút bất ngờ, lúc này mới thấy chút quen thuộc trên người anh, mới cảm nhận được chút liên kết với cậu bé mười ba mười bốn tuổi trước kia.

Lúc anh cười lên, rất giống khi còn nhỏ.

DTV

Khuôn mặt người đang tươi cười trước mắt từ từ dung hợp lại với khuôn mặt tươi cười của cậu thiếu niên trong trí nhớ, lúc này trong lòng Nguyễn Khê mới chắc chắn… anh thực sự là Lăng Hào, là người con trai từng ở chung thôn bị cô gọi là em trai đó.

Nói vài câu thì món ăn được dọn lên, vì vậy lên năm người họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Cảm giác quen thuộc ngày càng nhiều hơn, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng nhiều hơn, nói rất nhiều về cuộc sống của từng người.

Cuộc sống của Lăng Hào thực ra rất đơn giản, sau khi trở về thì đến trường, sau này nghe nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học nên tập trung học tập, ba bốn tháng sau thuận lợi thông qua bài kiểm tra.

Khi học đại học cậu được một nhân tài có thành tích bồi dưỡng đặc biệt, từ sớm đã có người chỉ dẫn nên không học đồng bộ với những người khác. Ở trường học anh tham gia các dự án nghiên cứu khoa học, vì biểu hiện tốt nên đương nhiên được nhận vào viện nghiên cứu cao cấp nhất.

Vì thành quả nghiên cứu rất nhiều nên hiện tại địa vị ở viện nghiên cứu cũng không thấp.

Đương nhiên, anh không nói bản thân mình khác với những người khác, anh chỉ nói rất đơn giản, như thế bản thân cũng bất cứ người bình thường nào khác vậy. Chỉ học tập đọc sách rồi vào viện nghiên cứu, ngày nào cũng làm các dự án.

Còn Nguyễn Khê cũng nói rất đơn giản, nói mình mà Nguyễn Khiết ở lại thành phố chủ yếu là để học tập, bù đắp lại cơ hội đến trường bị thiếu hụt suốt mười mấy năm, thi đại học ở đây rồi sau khi tốt nghiệp cũng ở lại luôn.

Lăng Hào hỏi cô: “Hiện tại cậu ở đơn vị nào?”

Nguyễn Khê cười một chút rồi nói: “Không đơn vị nào cả, tôi đang làm ăn riêng.”

Lăng Hào có chút bất ngờ: “Trường học phân chia cho cậu công việc cậu không muốn à?”

Nguyễn Khê nói: “Đi được nửa đường, trải nghiệm một chút, cảm thấy không hợp nên không làm nữa.”

Lăng Hào gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện công việc nữa. lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu ở đâu?”

Nguyễn Khê: “Hiện tại đang ở nông thôn, ở cùng với cô ba và mọi người. Nhưng hôm qua vừa mới đi xem một căn nhà trong thành phố, nếu như thuận lợi thì có thể mua, có thể sẽ ở trong thành phố này.”

Lăng Hào nhìn cô: “Mọi người trong nhà cậu cũng tới đây sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ở trong núi cũng không có đường thoát, họ tới đây làm ăn cùng tôi.”

Lăng Hào gật đầu, không nói sâu hơn nữa, lại hỏi: “Cậu ở nông thôn nào? Định mua nhà ở đâu trong thành phố vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Là một căn nhà ở trong hẻm ở bên kia.”

Suy nghĩ một chút rồi cô nói cặn kẽ thông tin cho anh biết.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đang nói chuyện, vì Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt không có kinh nghiệm sống ở nông thôn như họ nên không nói gì xen vào, luôn im lặng không nói gì.

Sau khi cơm nước xong, Lăng Hào lại lấy từ túi ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Nguyễn Khê, nói với cô: “Đây là số điện thoại phòng làm việc của tôi, nếu có chuyện gì thì có thể gọi điện tới tìm tôi.”

Nguyễn Khê nhìn anh mỉm cười, mặc dù cảm thấy mình sẽ không có chuyện gì cần tìm người nghiên cứu khoa học như anh, nhưng vẫn đón nhận cười nói: “Được, vậy khi rảnh rỗi tôi sẽ gọi điện quấy rầy cậu.”

Thấy cô nói vậy, Lăng Hào cũng cười theo.

Nguyễn Khê thích nhìn anh cười, chỉ khi cười lên mới có cảm giác thân thiết.

Dáng vẻ của anh hiện tại rất khác so với lúc nhỏ, khi còn nhỏ anh không cười, nhìn có vẻ ngốc nghếch và buồn bực, còn mây giờ lúc không cười lại khiến người ta có cảm giác cách xa nghìn dặm, khiến người khác cảm thấy khó mà tới gần.

Kể cả cô cũng có cảm giác như vậy.

Cơm nước xong xuôi cũng không tiện ở lại nhà hàng lâu thêm, năm người đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, cũng gần đến lúc mọi người phải về nhà. Nguyễn Khê dẫn ba người Nguyễn Hồng Quân đứng trước mặt Lăng Hào, nhìn cậu nói: “Nếu lần này cậu đã mời bọn tôi rồi thì sau này rảnh rỗi tôi sẽ mời lại cậu.”

Lăng Hào gật đầu với cô: “Được.”

Nói tới đó cũng gần tới lúc mọi người phải chia nhau ra về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận