[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 441

Nguyên Khê gật đầu và đi vào văn phòng, khi vào phòng, cô mỉm cười chào hỏi Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu.

Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương đứng dậy, chào hỏi xã giao xong thì cùng với Nguyễn Khê ngồi xuống.

Nguyễn Khê nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ôn Hiểu hỏi: “Tôi đã may bản mẫu gần xong rồi, để tôi dẫn cô đi mặc thử xem thế nào nhé?”

Ôn Hiểu quả thực là đến đây để xem váy, cô ấy đã mong chờ suốt một tháng nay rồi. Nhưng nhìn Tạ Đông Dương có vẻ có chuyện muốn nói với Nguyễn Khê, vì vậy cô nhìn Nguyễn Khê và nói: “Để Nặc Nặc dẫn tôi đi thử cũng được, tôi nóng lòng không thể chờ được nữa rồi, hai người cứ nói chuyện trước đi.”

Nếu đã nói vậy rồi thì Nguyễn Khê liền yêu cầu Trình Nặc Nặc đưa Ôn Hiểu đi thử váy.

Trình Nặc Nặc dẫn Ôn Hiểu đi, lúc này trong văn phòng chỉ còn lại Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương.

Tạ Đông Dương bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Nguyễn Khê trực tiếp hỏi thẳng: “Gần đây cô lại giàu to nhờ một nét bút à?”

Nguyễn Khê lộ ra vẻ tươi cười: “Anh đã nghe nói rồi?”

Tạ Đông Dương đặt chén trà xuống bàn đáp lại: “Tôi mới về ngày hôm qua, lúc ăn cơm cùng với người ta thì nghe mọi người nhắc đến chuyện phá dỡ nhà ở nông thôn, tôi chỉ đang nghĩ là, chậc? Hình như cô năm đó đã mua nhà ở đó rồi nhỉ, sau này lại mua tiếp có đúng không?”

Nguyễn Khê cười nói: “Bởi vì ở đó không đủ để sử dụng, sau này lại mua thêm ba căn nữa.”

“Bốn căn?” Ánh mắt Tạ Đông Dương trợn tròn ngay tập tức, hồi lâu sau mới gật đầu đáp lại: “Tôi nói với cô là bởi vì chuyện này mà tôi cả đêm qua đều không ngủ nổi. Tôi chỉ là nghĩ đến lúc đó, lúc đó cô bảo tôi cũng mua một căn, tôi thế nào mà lại đi chê bai căn nhà ở nông thôn để rồi không mua chứ! Chuyện này cứ khiến tôi tâm tê liệt phế ở, cả đêm không ngủ nổi, cứ trằn trọc mãi đến rạng sáng.”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười : “Lúc đó làm gì có ai nghĩ được rằng căn nhà này sẽ bị phá bỏ đâu?”

Tạ Đông Dương nhấp thêm một ngụm trà, đập tay xuống nói: “Quả thực là không nghĩ đến chuyện xa vời như vậy, cũng chẳng có ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện như này. Mấy người bán nhà kia chắc đều hối hận lắm nhỉ? Có đến làm phiền cô không thế?”

Nguyễn Khê cũng bưng chén trà lên nhấp một ngụ

m: “Hồi trước lúc tôi về nông thôn ký thỏa thuận có làm náo loạn một trận, sau khi ký thỏa thuận xong tôi cũng không quay lại nông thôn nữa. Mà bọn họ cũng không thấy đến thành phố gây rối, nói là sẽ thuê luật sư ra tòa kiện tôi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra cả.”

Tạ Đông Dương nói: “Lúc đó cô cùng với bọn họ ký hợp đồng rồi, kiện cáo cũng vô ích.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Cũng may mà năm đó đã ký kết hợp đồng.”

Tạ Đông Dương tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng thay, nếu như năm đó không phải đã ký hợp đồng thì căn nhà hiện tại thuộc sở hữu của ai thì quả thực còn sẽ gây tranh cãi. Nhưng vì đã ký kết hợp đồng rồi, có giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà, giờ đã là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa.

Nguyễn Khê rót thêm trà giúp Tạ Đông Dương, đặt ấm trà xuống liền nói: “Bây giờ thương hiệu cửa hàng của tôi đang phát triển theo đúng hướng, không cần tôi phải bận tâm và lo lắng nữa, tôi có thể chia sức lực ra để làm những việc khác, vừa hay đang có một chút tiền trong tay, sao chúng ta không thử cược một tấm vé lớn nhỉ?”

Tạ Đông Dương vẫn luôn chờ Nguyễn Khê nhắc đến chuyện hợp tác, thấy cô nói như vậy anh không chút do dự hỏi: “Cược cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười nhẹ: “Bất động sản.”

“Bất động sản?” Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê với vẻ mặt nghi ngờ.

Câu này từ đâu nói ra thế? Làm thì bắt đầu từ đâu trước đây? Câu nói này đến nghe còn chưa nghe người khác nhắc đến bao giờ.

Nguyễn Khê tự rót cho mình đầy một chén trà, uống xong nhìn Tạ Đông Dương nói: “Tôi đã nói với anh rồi, nếu chúng ta muốn làm thì phải làm những việc chưa ai làm. Anh cứ nghĩ thử xem, chính phủ bỏ ra nhiều tiền như vậy để quy hoạch phá dỡ nhà làm gì?”

DTV

Tạ Đông Dương sững người: “Tôi quả thực là chưa nghĩ đến vấn đề này.”

Nguyễn Khê tiếp tục nói: “Phá dỡ là muốn làm quy hoạch để kiến thiết đất nước. Anh nghĩ bản thân chính phủ có bao nhiêu tiền để phá dỡ xong rồi lại khởi công xây dựng? Bây giờ ngành công nghiệp nào cũng đều phát triển theo hướng thị trường hóa, nhà đất thì sao, chả nhẽ lại không phát triển theo hướng thị trường hóa? Nhất là đất đai, chả nhẽ sẽ không có ngày sẽ có đấu giá, chuyển nhượng hợp pháp sao?”

Tất nhiên, không thể mua bán đất đai vì đất đai sẽ luôn thuộc về nhà nước hoặc tập thể.

Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không dám nói sẽ có một ngày như vậy, nhưng tôi nghĩ suy luận của cô quả thực rất hợp lý. Nếu đúng như lời cô nói, vậy thì việc chúng ta phải làm là…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận