[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 420

Mấy người Nguyễn Thúy Chi không hiểu lắm mấy chuyện thiết kế này, thế nên trong nhà chỉ nói đến hai ba câu chứ không hỏi thêm gì nhiều. Đương nhiên khi tán gẫu về mấy chuyện trong nhà, nhớ đến chuyện gì đó, cô quay sang hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Hai người có dự định tuyển thêm người không?”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng từng thương lượng với nhau, chỉ nói: “Trước mắt vẫn ổn, chờ đến khi văn phòng xây xong sẽ bắt đầu tuyển người.”

DTV

Đến lúc đó, nâng cao chất lượng bộ phân marketing của bọn họ lên, rồi tranh thủ mở rộng kinh doanh ra toàn quốc.

Hiện tại, chỉ còn bên phía Nguyễn Thúy Chi là ổn định nhất. Cô ấy và Nhạc Hạo Phong phụ trách quản lý nhà máy. Công nhân, máy móc thiết bị, tài liệu và nhà thiết kế đều đầy đủ cả, sớm đã vào quỹ đạo sản xuất. Nguyễn Thúy Chi là xưởng trưởng, Nhạc Hạo Phong là xưởng phó của cô ấy.

Bọn họ cùng nhau nói mấy câu về chuyện ở công ty và trong nhà máy, Nguyễn Chí Cao bỗng giơ đũa lên nói: “Ở nhà thì không bàn chuyện công việc, ai da, thật là, bọn ba một câu cũng không hiểu, cũng không thể chen miệng vào được.

Lưu Hạnh Hoa, Lăng Hào, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông tỏ vẻ đồng ý, cùng nhau gật đầu.

Mấy người Nguyễn Khê bật cười: “Được, vậy chúng ta đặt ra một quy định, sau này ở nhà không nói chuyện về công việc!”

Ăn cơm xong, dọn dẹp một lúc, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông dẫn Trần Húc về nhà. Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng đưa Nguyễn Nguyệt và Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa rời đi. Hiện tại bọn họ cũng sống trong thành phố, mua một căn tứ hợp viện.

Nhà là do Trần Vệ Đông tìm giúp, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong bỏ tiền ra mua.

Sau khi mọi người đi, không khí trong nhà bắt đầu trở nên yên tĩnh, thấy thời gian không còn sớm nữa, Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng lặp tức vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Sau khi Lăng Hào kết hôn, bên đơn vị có phân nhà cho, nhưng Nguyễn Khê không muốn dọn tới dọn lui, dù sao mọi đồ đạc của cô đều ở trong ngôi nhà này.

Cũng thuận lợi cho công việc, thế nên cô với Lăng Hạo không dọn vào khu tập thể.

Căn nhà giữa này vốn là Nguyễn Khê ở một mình, lúc này có thêm Lăng Hào ở chung, thế nên bên phía tây bị bỏ trống, khôi phục lại công dụng vốn có của nó là phòng khách.

Lên giường đắp chăn xong, Nguyễn Khê gác chân lên người Lăng Hào, hỏi anh: “Anh có muốn sinh con không?”

Lăng Hào không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không muốn.”

Nguyễn Khê trở mình đè lên người anh, hôn lên môi anh một cái, cố ý nhỏ giọng nói: “Nhưng em muốn.”

Bàn tay trượt trên lưng của cô, tiến vào trong quần áo, Lăng Hào nói nhỏ: “Chỉ cần vui vẻ chút là được rồi.”

Lúc đó anh cũng bị chuyện Nguyễn Khiết sinh con dọa sợ, từ đó đến nay đều chưa từng muốn có con.

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn anh, hạ giọng thật thấp: “Vậy thì vui vẻ một chút.”

Nói xong cắn lên môi anh một cái rồi giơ tay lên tắt đèn…

Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Khê tiếp tục phỏng vấn mấy nhà thiết kế vừa mới tốt nghiệp, nhưng đều không hài lòng. Cô thật sự không yêu cầu bọn họ mới tốt nghiệp đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng ít nhất cũng phải để cho cô thấy được bọn họ thật sự muốn làm nghề này.

Việc tiếp theo cô muốn làm chính là xây dựng thương hiệu tầm trung và cao cấp, thế nên thiết kế cũng không thể chọn đại được.

Mà lúc này, hầu hết những mẫu thiết kế của thương hiệu Tường Vi đều không phải do cô làm ra, cô chỉ phụ trách công đoạn cuối, kiểm tra thiết kế và góp ý, dành hết sự chú ý cho việc quản lý.

Ngoại trừ việc tuyển nhân sự, cô còn phải giám sát việc thi công tòa nhà văn phòng.

Hôm nay cô lại đến kiểm tra công trường, do công ty đầu tư không ít tiền vào hạng mục này, thuộc loại hạng mục rất lớn của công ty. Thế nên cô phải nhồi nhét hết tất cả những kiến thức thiết kế, học không ít kiến thức về thi công.

Sau khi kiểm tra xong một vòng, cô cởi nón bảo hộ ra rồi rời đi. Cô xem giờ rồi đến nhà hàng dùng cơm.

Tối nay cô có hẹn với Tưởng Tố Vân, người bạn này là đồng nghiệp tốt nhất của cô lúc còn đi làm ở sở công thương. Lúc đó, rất nhiều lần Tưởng Tố Vân giật dây cô đi tìm đối tượng, sau đó cô tạm thời nghỉ việc, Tưởng Tố Vân cũng khuyên cô rất lâu.

Nguyễn Khê bắt taxi đến quán ăn, lúc xuống xe nhìn thấy trong bãi đỗ xe cách đó không xe có một chiếc xe công vụ nhỏ màu xanh đang đỗ lại.

Những mẫu xe công vụ của thời này tất nhiên không mấy đẹp mắt, vuông vức như một chiếc hộp, hơn nữa còn ít.

Thật ra Nguyễn Khê cũng muốn mua một chiếc nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh.

Cô quan sát chiếc xe công vụ nhỏ màu xanh đó xong thì xoay người bước vào nhà hàng, còn chưa đi đến cửa kính của khách sạn thì bỗng nghe thấy hai tiếng: “Ngài Khê? Nguyễn Khê!”

Nguyễn Khê vô thức có chút hoảng hốt, sau đó dừng chân quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc của một người đàn ông trẻ đi từ chỗ đậu chiếc xe công vụ màu lam đi đến gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận