[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 417

Nguyễn Khê có chút cảm giác xa cách, cười nói: “Vẫn luôn không có thời gian rảnh.”

Nhưng loại xa cách vì đã lâu không gặp này, sau khi nói mấy câu cùng Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân thì đã hoàn toàn biến mất. Dù sao cũng có Lăng Hào bên cạnh, hơn nữa mọi chuyện trong nửa năm nay, cô đã nói cho Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân nghe qua điện thoại.

Rất nhanh đã tìm lại cảm giác thân thuộc, Nguyễn Khê đương nhiên sẽ không khách sáo, không xem mình là khách nữa, mà cùng bận rộn với Châu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn. Tuy bọn họ không để cô làm gì nhiều, chỉ để cô ăn uống và chơi thỏa thích.

Ăn tối xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào tựa vào ban công tầng thượng ngắm trăng.

Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám, vừa to vừa tròn, treo trên bầu trời nơi phương xa, soi sáng khuôn mặt vui vẻ của hai người bọn họ.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ở nhà họ Lăng đến lúc hết Tết Trung Thu mới trở về, lúc về đến nhà đã là lúc trời hoàng hôn nhá nhem. Trong nhà đóng cửa, không có ai, Nguyễn Đại Bảo đang chơi cùng mấy đứa nhỏ trong hẻm cạnh con sư tử đá.

Thấy Nguyễn Khê và Lăng Hào đã về, cậu bé ở đằng xa hét lên một câu: “Chị cả, anh Lăng Hào.”

Nguyễn Khê đáp lại cậu bé một tiếng, rồi cùng với Lăng Hào còn chưa bước đến cửa nhà thì Nguyễn Trường Sinh bỗng đạp xe từ đằng xa vọt đến bên cạnh. Nguyễn Trường Sinh thở hổn hển, dừng xe lại chào hỏi trước: “Hai người về rồi.”

Vừa nhìn đã biết có chuyện, Nguyễn Khê cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nguyễn Trường Sinh ngừng một lát để thở: “Cũng không có gì, chỉ là Tiểu Khiết sắp sinh rồi, đã đưa đến bệnh viện, dì năm của các cháu đã đến bệnh viện trước rồi, chú về dẫn Đại Bảo đi. Hai đứa có đi không, nếu không đi thì chú để Đại Bảo ở nhà.”

Nguyễn Khiết sắp sinh rồi, sao cô có thể không đi chứ. Nguyễn Khê vội vàng lấy chìa khóa mở cửa nhà: “Chắc chắn phải đi rồi.”

Mở cửa nhà ra, đem hành lý vào trong, cô và Lăng Hào lại đẩy xe đạp ra, đi theo Nguyễn Trường Sinh đến bệnh viện. Nguyễn Đại Bảo còn chưa kịp cất cặp đã bị Nguyễn Trường Sinh dẫn đi.

Lúc bọn họ đến bệnh viện, Nguyễn Khiết vừa mới vào phòng sinh không lâu, do trong phòng sinh còn có sản phụ khác, thế nên không cho đàn ông vào.

DTV

Vì vậy Trần Vệ Đông lo lắng chờ bên ngoài phòng sinh, mà Tiền Xuyến đã vào trong chăm sóc.

Tiền Xuyến có kinh nghiệm sinh sản, có cô ấy phụ giúp bên trong đương nhiên rất yên tâm. Nguyễn Khê cũng không vào gây thêm phiền phức, để không làm phiền đến Nguyễn Khiết đang sinh. Cô có vào cũng không giúp ích gì, không bằng ngồi bên ngoài chờ.

Đứng ngoài phòng sinh chờ một lúc lâu thì nghe được bên trong truyền ra một tiếng hét khản cả giọng, Nguyễn Khê cảm thấy sau lưng mình đổ một lớp mồ hôi lạnh. Nghe xong cảm thấy vô cùng sợ hãi, ngón tay không tự chủ nắm chặt lại.

Lăng Hào quan sát thấy những phản ứng nhỏ nhất trên người cô, yên lặng đưa tay ra nắm lấy tay của cô.

Đợi như thế được tầm nửa tiếng, Nguyễn Khiết vẫn chưa ra.

Thỉnh thoảng, Nguyễn Khê nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, vẻ mặt sốt ruột có thể so sánh với Trần Vệ Đông.

Do Nguyễn Trường Sinh từng trải qua quá trình Tiền Xuyến sinh sản, thế nên có vẻ bình tĩnh hơn chút.

Lại đợi thêm hai ba mươi phút nữa, cánh cửa phòng sinh đột ngột mở ra.

Cửa vừa mở, tất cả những người nhà đang chờ bên ngoài đều chen chúc đi đến hỏi y tá xem có phải người nhà của mình không.

Y tá đều lắc đầu nói không phải, sau đó nhìn về phía Trần Vệ Đông và Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh nói: “Trong mấy người, ai là người nhà của Nguyễn khiết? Lúc này, Nguyễn Khiết đang khó sinh, mọi người bàn bạc một chút xem có muốn chuyển cô ấy qua sinh mổ hay không.”

Nghe thấy thế, Trần Vệ Đông vô thức muốn bước vào trong, bị y tá giữ chặt ngăn lại.

Vẻ mặt y tá buồn bực nói: “Anh có lo lắng cũng không làm được gì, anh không thể vào phòng sinh được. Mọi người quyết định mau lên đi, có muốn chuyển qua sinh mổ hay không? Chúng tôi thông báo với mọi người trước, sinh mổ sẽ có rủi ro, nếu quyết định chuyển qua thì cần người nhà ký tên.”

Mặc dù là thành phố lớn, nhưng hiện tại điều kiện chữa trị trong bệnh viện cũng không tốt mấy, nhất là khoa phụ sản. Bác sĩ đỡ đẻ quả thực rất hiếm, nhưng người có thể cầm d.a.o phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra cũng không nhiều lắm.

Nguyễn Khê cũng chưa từng sinh con, vội vàng nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm.”

Nguyễn Trường Sinh làm sao biết chứ, trước kia Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi đều sinh ở nhà, chỉ tìm thẳng một và mục trong thôn mà thôi. Sinh mổ là thế nào anh ấy cũng không biết, anh ấy lại càng không dám quyết định.

Trần Vệ Đông vội hỏi y tá: “Nếu không sinh mổ, có phải sẽ không thể sinh được hay không?”

Y tá đã quen với những chuyện này, mặt không đổi sắc, nói: “Khả năng cao là không thể sinh được.”

Trần Vệ Đông lại hỏi: “Nếu không sinh nữa thì sao?”

Y tá nói: “Anh nói xem? Sẽ xảy ra chuyện đó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận