[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 473

Trong phòng làm việc, năm thợ may ngồi trước khung thêu cúi đầu làm việc. Nguyễn Khê ngồi cùng họ, làm được một lúc, mí mắt gần như dính vào nhau. Thực sự mệt không chịu được, cô buông kim thêu xuống, về văn phòng ngủ.

Bây giờ phòng làm việc của cô có thêm bốn thợ, cô không cần tham gia làm cũng được.

Nhưng đôi khi cô ngứa tay không yên, nhất là lúc ngồi trước giá vẽ, làm bản thiết kế mà lại không có linh cảm, vẫn sẽ cầm kim thêu, thêu thủ công, cũng coi như một cách để thả lỏng đầu óc.

Về văn phòng ngủ một giấc thoải mái, sau đó cô lại quay về phòng làm việc.

Làm việc đến giờ tan làm buổi chiều, cô lại mệt không chịu được, vì thế cũng không ở lại công ty lâu, tan làm là về. Về đến nhà cũng không muốn nấu cơm phiền toái nên cùng Lăng Hào ra ngoài ăn tối.

Buổi tối tắm rửa xong, hai người tựa vào giường xem tivi, xem một hồi Nguyễn Khê lại buồn ngủ.

Cô ngủ rất say không biết là tắt ti vi lúc nào, cũng không biết là Lăng Hào ngủ lúc nào. Hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào cửa sổ.

Chủ nhật nên không phải đi làm, sau khi tỉnh dậy Nguyễn Khê vẫn ngồi ngẩn ngơ trên giường một hồi.

Lăng Hào đi vào, anh đến cạnh giường, nhìn cô nói: “Tỉnh rồi à, nhanh đánh răng rửa mạt ăn cơm đi.”

Nguyễn Khê hít một hơi đứng dậy từ trên giường, vẫn chưa buồn đi, lười biếng cọ mặt mình vào n.g.ự.c Lăng Hào, ngay cả giọng nói cũng vừa lười vừa nhẹ: “Có phải em thực sự lớn tuổi rồi không? Sao gần đây lại mệt vậy chứ.”

Đời trước cô không sống quá ba mươi, chẳng lẽ ba mươi là một giới hạn thần kỳ, qua tuổi ba mươi thì trạng thái tinh thần và cơ thể liền thay đổi hoàn toàn? Trạng thái gần đây của cô có thể về hưu dưỡng lão rồi.

Lăng Hào sờ trán cô: “Bị ốm à?”

Nguyễn Khê không động: “Cảm thấy rất mệt, mệt hơn cả lúc đó…”

Cô bỗng ngẩn ra sau đó ngẩng mạnh đầu lên nhìn Lăng Hào: “Bao lâu rồi em chưa đến ngày?”

Bốn tiếng sau, Nguyễn Khê cầm giấy xét nghiệm đi ra từ phòng khám.

Bác sĩ nhìn qua liền nói: “Cô có thai rồi.”

Lúc ở nhà nhớ ra lâu rồi không đến ngày kinh nguyệt, nghĩ chắc là mang thai, Nguyễn 

Khê và Lăng Hào liền bắt đâu khẩn trương. Hai người đến bệnh viện, lấy m.á.u kiểm tra rồi đợi báo cáo, vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương.

DTV

Bây giờ nghe được đáp án khẳng định của bác sĩ, trái tim hai người liền đập nhanh. Ngoài khẩn trương và tim đập nhanh ra trong lòng còn có niềm vui, sự kích động không thể kiềm chế được, khuôn mặt lập tức tràn đầy ý cười.

Ra khỏi phòng khám, ngồi vào xe, Nguyễn Khê nói: “Nhất định là lần ở suối nước nóng đó.”

Lăng Hào không tiếp lời, ngồi trên ghế lái cười, ý cười tràn đầy trên khóe miệng.

Nguyễn Khê nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì?” Kết quả hỏi xong cô cũng không kìm được mà cười theo.

Không cần hỏi cũng biết cảm giác trong lòng hai người là giống nhau.

Tuy rằng hai người không quá chờ mong chuyện này, sau khi chuẩn bị có con vẫn luôn thuận theo tự nhiên, nhưng khi thật sự có thai rồi trong lòng vẫn không kìm được mà tràn ngập vui mừng, sung sướng. Nó giống như một loại bản năng, không thể tự mình không chế được.

Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống lại có thêm niềm vui bất ngờ mới.

Hai người ngồi trong xe cười một lúc.

Cười ngây ngô xong Lăng Hào mới lái xe về nhà.

Trên đường về nhà họ mua rất nhiều đồ ăn, về đến nhà cũng đã gần đến giờ cơm tối.

Lăng Hào bảo Nguyễn Khê nằm lên giường không được nhúc nhích, còn mình thì vào bếp nấu cơm.

Nguyễn Khê đương nhiên là không nằm nổi, đứng lên đi vào bếp ngồi nhìn anh nấu cơm.

Lăng Hào vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Nguyễn Khê, anh hỏi cô: “Hay là thuê bảo mẫu đi?”

Trước đây họ không mời bảo mẫu là vì không muốn trong nhà có người lạ, hơn nữa hai người cũng không cần. Bây giờ Nguyễn Khê mang thai, cần chăm sóc nhiều hơn, đôi khi bận việc, có một người ở nhà anh vẫn yên tâm hơn.

Nguyễn Khê nghĩ thì thấy cũng đúng, dù sao bây giờ không chỉ có hai người bọn họ, vì thế cô gật đầu nói: “Được ạ. Vừa hay cô ba và chú năm cũng tìm bảo mẫu cho ông bà nội rồi, chúng ta cũng tìm một người.”

Hai người nói chuyện này chuyện kia, ăn cơm xong lại ra ngoài ngõ đi dạo.

Bởi vì bây giờ trong bụng có một sinh mệnh nhỏ nên Nguyễn Khê cũng vô thức ôm bụng.

Ngựa không dừng vó bận rộn bao năm, cứ như vậy mà trầm tĩnh lại, sống chậm lại một chút cũng cảm thấy rất tốt.

Chầm chậm đi dạo trong con ngõ nhỏ, bỗng có chút cảm giác như hồi ở quê. Cho dù là làm gì cũng thong dong, từ từ. Khí đó mặt trời mọc cũng chậm, lặn cũng chậm, mỗi ngày trôi qua cũng rất chậm.

Hai người đi bộ trở về, tắm rửa xong rồi lên giường.

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Khê dựa vào người Lăng Hào xem tivi. Xem một lát cô bỗng nhìn Lăng Hào, hỏi: “Mang thai không phải đều nôn nghén sao? Sao em lại không có cảm giác muốn nôn?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận