[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 373

Đồng nghiệp trực tiếp đập lên vai cô: “Cô điên ư! Chúng ta là ở cục thành phố, nhiều người ở phía dưới cần mấy chục năm muốn vào cũng không vào được, cô không có lý do đã từ chức, người trong nhà của cô có biết không?”

Đương nhiên Nguyễn Khê biết công việc này của cô trong mắt người khác tốt bao nhiêu, tất nhiên cũng biết trong mắt người khác việc mình từ chức thần kinh đến mức nào. Thời kỳ trước mắt, công chức trong mắt người khác là nghề có thể diện, có tương lai nhất.

Cô hoàn toàn lý giải được phản ứng của đồng nghiệp, chỉ cười nói: “Tự tôi có thể làm chủ.”

Trời ạ, chuyện lớn như vậy, cô thật sự xem cả đời mình như chuyện đùa. Khổ cực thi lên đại học, đọc sách học hành bốn năm, khó khăn lắm mới được phân đến cương vị này, thế mà cô đùa giỡn nói không làm là không làm.

Đồng nghiệp khuyên cô: “Nguyễn Khê, cô đừng làm loạn, thừa dịp còn chưa phê chuẩn thì đi lấy thư từ chức về đi, nếu không sau này chắc chắn cô sẽ hối hận. Từ chức thì dễ, nhưng muốn trở về coi như không về được!”

Nguyễn Khê vẫn cười nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.”

Đồng nghiệp nhìn cô: “Cô tin tôi đi! Chắc chắn! Chắc chắn cô sẽ hối hận!”

Nguyễn Khê cười: “Hối hận thì em gái của tôi sẽ nuôi tôi.”

Các đồng nghiệp: “…”

DTV

Nhất định là điên rồi.

Nguyễn Khê không hề bị lay động, mấy đồng nghiệp lại khuyên cô thêm vài câu thì cũng không cứng rắn khuyên nữa. Sau đó bọn họ trong âm thầm lại lắc đầu bàn tán một phen, nói Nguyễn Khê tùy hứng như thế này, sau này nhất định sẽ vì sự tùy hứng ngày hôm mà trả một cái giá thật lớn.

Thái độ của Nguyễn Khê vững như bàn đá, không có nửa phần d.a.o động, chờ đến thứ bảy nhận được phê chuẩn nghỉ việc của cơ quan, mà kết quả phê duyệt lấy văn bản chính thức thông tri đến đơn vị của cô và bản thân cô.

Buổi tối tan việc trở về thôn, cô lập tức đưa phê duyệt từ chức cho mấy người Nguyễn Thúy Chi xem.

Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy văn kiện phê duyệt cũng sửng sốt một hồi lâu, thời gian thật dài cũng chưa kịp phản ứng.

Dù sao đây cũng là chén vàng mà quốc gia phân cho, nhiều người nằm mơ cũng không cầu được.

Nguyễn Thúy Chi nháy mắt mấy cái, hỏi trước: “Từ chức thật à?”

Lúc hỏi lên cô ấy cũng cảm giác được trong lòng mình đang rỉ máu, đó là công việc làm cho người ta hâm mộ cỡ nào chứ!

Dáng vẻ Nguyễn Khê không có nửa phần không nỡ, gật đầu với cô ấy rồi nói: “Bỏ, cuối tuần qua đã bàn giao công việc, sau này sẽ cùng mọi người làm quần áo bán quần áo.”

Bỏ thì bỏ, cũng không cần nói lại những lời luyến tiếc.

Nhạc Hạo Phong nói: “Vậy chúng ta ở cùng nhau cũng rất tốt.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Làm lớn hơn.”

Dù sao Nguyễn Khê làm việc ở đơn vị chỉ có nửa năm, bàn giao công việc cũng không mất bao lâu, sau khi bàn giao xong, cô thu thập đồ đạc vật dụng trong kí túc xá, lập tức rời khỏi hẳn đơn vị.

Sau khi từ chức về nhà, tất nhiên là đặt tất cả tâm tư vào việc may quần áo.

Bây giờ trong tay cô có tài chính dồi dào, cô cảm thấy đã đến lúc phải nâng cấp các thông số kỹ thuật và mở rộng quy mô nên đã cùng Nhạc Hạo Phong chạy quanh thành phố mấy ngày. Bỏ tiền ra thuê hai gian mặt tiền, một gian ở Đại Sách Lan và một gian ở Vương Phủ Tỉnh.

Sau khi thuê mặt tiền cửa hàng lập tức thi công trang trí, cửa hàng trưởng tất nhiên do Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tới làm.

Hôm nay sau khi đi xem tiến độ trang trí mặt tiền trong thành phố trở về, ban đêm cơm nước xong xuôi cô tập trung tất cả mọi người trong Chế Y phường lại mở cuộc họp, bao gồm năm cô gái.

Dù sao cũng ở cùng nhau hai ba năm, bây giờ cũng đều xem như người quen người mình. Nguyễn Thúy Chi hiểu rõ tay nghề của năm cô gái, trước khi họp cô ấy đã xác định cho Nguyễn Khê biết hai người cô ấy muốn.

Lúc họp, Nguyễn Khê đưa ra một chuỗi chìa khóa, nhìn hai cô gái nói: “Tiểu Tuệ và Tiểu Lan, từ hôm nay trở đi, đề bạt hai người là tổ trưởng. Các cô cầm chìa khóa, phân cho hai người một cái sân đơn độc, sau đó tự tuyển ba người, tự mình huấn luyện và dẫn dắt, từ nay về sau hai người lấy đơn vị tổ nhỏ để làm việc với nhau.”

Đề bạt đó chính là thăng chức, Tiểu Tuệ và Tiểu Lan rất vui vẻ, cùng nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Nguyễn Khê sợ ba cô gái khác không vui vẻ, lại nói với các cô ấy: “Các cô cũng cố gắng rất tốt, sau đó còn cơ hội. Lần tiếp theo chúng ta lại nhận người, chính các cô sẽ làm tổ trưởng tổ nhỏ, có được hay không?”

Ba cô gái cũng cười, cùng nói: “Được!”

Sau khi đề bạt Tiểu Tuệ và Tiểu Lan làm tổ trưởng tổ nhỏ, tất nhiên Nguyễn Khê cũng đặt mua đủ thiết bị cần thiết, thật ra chủ yếu là mua máy may, những người khác không vì thế mà thiếu hụt, đặc biệt tuyển người rất giỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận