[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 327

Nghe nói như vậy, Nguyễn Thu Nguyệt lập tức nói với vẻ chắc nịch: “Vậy thì chắc chắn là Diệp Thu Văn. Chị ta ghen ghét với chị cả.”

Nói xong, cô bé nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Nếu ba không tin có thể hỏi chị ấy xem có phải Diệp Thu Văn ghen ghét vì Hứa Chước và chị cả chơi thân với nhau không? Bởi vì trong lòng chị ta hiểu rõ, Lục Viễn Chinh thua xa Hứa Chước, Diệp Thu Văn không muốn chị cả và Hứa Chước liên hệ với nhau.”

Nguyễn Trường Phú lập tức nhìn về phía Nguyễn Thu Dương, đen mặt hỏi: “Thật sao?”

Cô ta cũng không giỏi nói dối, sau khi do dự một chút đã từ bỏ lựa chọn nói dối đáp: “Vâng.”

Nguyễn Trường Phú tức giận vỗ mạnh vào cái bàn một cái, suýt nữa làm cái bàn rung lên: “Sao tôi lại nuôi ra cái thứ như vậy chứ! Nếu nó ở chỗ này, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t nó.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Cũng may mà Hứa Chước và chị cả gặp được nhau.”

Cũng vì tuần này kiếm được khoảng hai trăm đồng tiền lãi, còn kiếm được nhiều hơn nửa năm trước nên hôm nay Tạ Đông Dương cực kỳ mạnh tay. Anh ấy không nói hai lời, trực tiếp dẫn Nguyễn Khê và Hứa Chước tới nhà hàng tây.

Sau khi ngồi xuống gọi đồ ăn xong, Tạ Đông Dương đắc ý hỏi: “Nơi này thế nào?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn xung quanh một chút: “Không tệ, đủ thể hiện phong cách tây.”

Tạ Đông Dương cười nói: “Ngài đưa tôi theo để cùng nhau phát tài, đương nhiên tôi không thể keo kiệt rồi.”

Nhìn bọn họ nói chuyện từ trên đường tới phòng ăn như vậy, trong lòng Hứa Chước có chút không được tự nhiên. Dù sao cũng xa nhau hai năm trời, cuộc sống riêng cũng xảy ra nhiều biến hóa, những câu chuyện này đều chẳng dính líu gì tới anh ấy. So với Tạ Đông Dương thì hiển nhiên Hứa Chước đã cách cuộc sống của Nguyễn Khê rất xa.

Đương nhiên, anh ấy cũng chẳng biển hiện gì ra ngoài, thời điểm nên nghe thì nghe, nên trả lời thì trả lời. Hơn nữa, anh ta cũng không phải người có tâm tư quá mẫn cảm, cảm giác không tự nhiên kia nhanh chóng đi qua.

Sau đó vẫn ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm với Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương. Lúc chủ đề cuộc nói chuyện chuyển tới anh ấy thì Hứa Chước có thể nói một hồi lâu.

Con trai đều có giấc mộng tham gia quân ngũ. Tạ Đông Dương thích nghe anh ấy khoác lác về quân ngũ, gì mà đạn bay sượt qua mặt, một phát đạn trúng hồng tâm, ném l.ự.u đ.ạ.n ra nổ kích thích như thế nào. Sau đó, hai người cùng nhau khoác lác.

Tạ Đông Dương như hận gặp nhau muộn: “Người anh em, nếu cậu ở thành Tứ Cửu, tôi nhất định sẽ theo sau. Cậu chính là anh Chước của tôi. À không, phải là ngài Chước mới đúng. Ở thành Tứ Cửu thì người có m.á.u mắt nhất định đều là ngài.”

“Ngài ăn chưa?”

“Ngài đi đâu vậy?”

“Thứ mà ngài dắt đi dạo là gì vậy?”

“CMN! Thứ mà ông đây dắt đi dạo chính là chim!”

Nguyễn Khê ngồi ở đối diện ăn sườn dê nhìn hai bọn họ với vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó, cô vừa lộ ra vẻ mặt chê bai vừa không nhịn được cười. Đàn ông cứ có chút rượu vào thì chẳng còn biết mình là ai nữa, ai cũng nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất.

Đương nhiên Hứa Chước và Tạ Đông Dương cũng chỉ uống vài cốc bia trợ hứng thôi chứ không tới mức uống say. Nhưng hai người lại trò chuyện thật sự vui vẻ, cơm nước xong xuôi cũng chẳng nở đi.

Nhưng Nguyễn Khê và Hứa Chước không thể ở bên ngoài quá lâu, trường học có quy củ của trường học. Thế là sau khi ăn xong xuôi, ba người không ở lại nhà hàng nữa, cũng không đi nơi nào khác, vội vàng trở về trường học. Vì trường học của Nguyễn Khê, Hứa Chước ở gần nhau, nhà của Tạ Đông Dương cũng ở phía đó nên về cùng đường.

Cô không cho Hứa Chước đi xe đạp, một mình một xe rời đi. Anh ấy híp mắt lại. Tạ Đông Dương vỗ vỗ gác ba ga của xe mình và nói: “Tới đây.”

Hứa Chước chẳng còn cách nào đành phải ngồi lên xe của Tạ Đông Dương. Anh ấy giẫm lên bàn đạp rồi đạp xe ngược gió. Lúc xe đi với tốc độ nhanh, Tạ Đông Dương nói: “Ôm anh mày cho chắc nhé!”

DTV

Hứa Chước híp mắt đón gió: “...”

Lúc Nguyễn Khê trở lại trường học thì đã không còn sớm nữa. Cô cầm quần áo, chậu và đồ rửa mặt đi tới nhà tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút là đã tới giờ tắt đèn đi ngủ. Ngay cả nói Nguyễn Khê cũng chẳng nói nhiều với bạn cùng phòng, bò thẳng lên giường nằm.

Ngày hôm sau lại bắt đầu một tuần sống trong trường. Lý Hiểu Phương đi cùng cô tới nhà ăn để ăn cơm, tò mò hỏi: “Chủ nhật nào cậu cũng bận rộn gì vậy? Đi từ khi còn sớm, tới khuya mới về.”

Nguyễn Khê cười cười, không nói tỉ mỉ: “Mình tùy tiện tìm chút việc để làm, chưa bao giờ tới Bắc Kinh nên tò mò.”

Lý Hiểu Phương có thể nhìn ra cô đang qua loa chứ không muốn nói tỉ mỉ, đương nhiên cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người cùng đi lên lớp học. Tới khi nghỉ giữa tiết, Nguyễn Khê lấy tập vẽ của mình ra, tiếp tục vẽ thiết kế của mình. Mỗi lần cô vẽ, Lý Hiểu Phương đều ghé vào nhìn một cách chăm chú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận