[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 472

Tiền Xuyết cười giễu: “Anh ta có bản lĩnh? Bản lĩnh làm chuyện đường ngang lối tắt?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ: “Nhưng lời này của anh ta quả thật khiến anh nảy sinh ra một suy nghĩ.”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy: “Suy nghĩ gì?”

Nguyễn Trường Sinh lấy gối đầu kê sau lưng: “Bây giờ công ty làm ăn lớn như vậy, trong tay chúng ta cũng có không ít tiền, anh nghĩ nếu không chúng ta đầu tư làm gì đó khác đi, em cảm thấy sao?”

Tiền Xuyến ngẩn ra nhưng không bác bỏ ý kiến của Nguyễn Trường Sinh, chỉ hỏi: “Anh muốn đầu tư làm cái gì?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ: “Đầu tư quá lớn chúng ta không làm được, thực ra cũng không dám làm, vậy thì làm nhỏ thôi. Gần đây anh nghe ngóng xem cái gì có thể kiếm tiền rồi quyết định làm.”

Tiền Xuyến nhìn chồng mình, nói: “Anh muốn đầu tư còn không bằng nhập cổ phần vào công ty bất động sản của Tiểu Khê. Đó là cách kiếm ra tiền nhất, em thấy không gì kiếm được nhiều tiền hơn so với bất động sản.”

Nguyễn Trường Sinh cãi: “Vậy thì không phải là vẫn dựa vào Tiểu Khê à? Hơn nữa công ty bất động sản bên đó không phải là của một mình con bé, lại còn do Tạ Đông Dương quản lý. Giai đoạn rủi ro cần tiền cũng đã qua rồi, bây giờ đang ổn định đi vào quỹ đạo, cũng không gặp phải rủi ro về tài chính, lúc này chúng ta nói muốn nhập cổ phần, không ngại à?”

Tiền Xuyến nghĩ: “Cũng đúng, quả thật có chút mặt dày.”

Nguyễn Trường Sinh không muốn nghĩ nữa, nói: “Để anh thử nghe ngóng trước đã.”

Tiền Xuyến bỗng nhìn anh ấy nghi ngờ: “Có phải anh muốn Tôn Vĩ không còn gì để nói đúng không?”

Nguyễn Trường Sinh hắng giọng, vô cùng thẳng thắn thành khẩn: “Đúng, nhưng không hoàn toàn là vậy.”

Tiền Xuyến kéo anh ấy nằm xuống giường, buồn ngủ ngáp một cái: “Anh đừng có ngày nào cũng ganh đo với anh ta.”

Nguyễn Trường Sinh trợn tròn mắt: “Từ khi trái đất hủy diệt.”

Tiền Xuyến không có hứng thú với Tôn Vĩ, lại ngáp thêm một cái: “Tắt đèn đi ngủ.”

Nguyễn Trường Sinh vươn tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Im lặng một lúc, Nguyễn Trường Sinh bỗng nói: “À đúng rồi, đợi khi Tiểu Khê mở đầu phiên giao dịch, đến lúc đó bảo con bé để lại cho chúng ta một căn. Anh muốn chuyển đến nhà tầng, cảm thấy ở nhà tầng thoải mái hơn.”

Sống nửa đời ở nhà ngói, hơn nữa đây lại là nhà cũ của Tôn Vĩ, Tiền Xuyến ước gì có thể chuyển đến nhà tầng, cho nên không cần suy nghĩ, mơ màng buồn ngủ đáp: “Vâng.”

Nguyễn Trường Sinh còn muốn nói nữa, Tiền Xuyến đã ngắt lời: “Ngủ đi.”

“…”

Sau khi Trần Bằng và Liễu Hồng Mai vào thành phố, họ ở nhà hai ngày để làm quen rồi dựa theo sắp xếp của Nguyễn Trường Sinh, Liễu Hồng Mai theo Nguyễn Thúy Chi đến nhà máy học nghề, còn Trần Bằng đi theo Nguyễn Trường Sinh.

Sau khi quen thuộc Nguyễn Trường Sinh hỏi Trần Bằng: “Cháu ở miền nam làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rằng cậu ta sẽ nói là đi bốc gạch vì thành phố xây dựng cần lượng lớn công nhân xây dựng, loại việc này người dưới quê làm nhiều nhất. Nhưng không ngờ Trần Bằng lại nói: “Làm nhân viên trong quán bar.”

DTV

Nguyễn Trường Sinh ngẩn ra, sau đó nhìn Trần Bằng.

Thấy dáng vẻ không tin của Nguyễn Trường Sinh, Trần Bằng lại nói: “Cháu còn học bưng rượu với người ta nữa đó. Thật ra cũng không chỉ làm mỗi việc này mà còn làm rất nhiều việc khác để kiếm sống nữa, cũng bán đồ, vào nhà máy, thử xem cái nào có thể kiếm tiền.”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu thể hiện mình tin rồi, lại hỏi: “Sao lại không đi miền nam nữa?”

Trần Bằng nói: “Bên đó bây giờ quá loạn, người gì cũng có, trộm cắp xe máy trên đường cũng có. Nhất là ga tàu, có trẻ co phải bế, phải ôm chặt trong lòng, tiền phải để sát bên mình, cho dù là vào ga hay ra ga, từng bước đều phải cẩn thận, cũng không được quay đầu nhìn lung tung, gặp loại người đeo kính râm đó thì phải đi ngay, cho dù ai đến bắt chuyện cũng không được tiếp, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được quan tâm. Khó lòng phòng bị, tiền cháu và Hồng Mai kiếm được trong năm đều bị người ta cướp mất, nên không muốn đi nữa.”

Nguyễn Trương Sinh vỗ vai cậu ta: “Coi như một phần của cuộc đời từng trải qua đi.”

Nói xong, không biết anh ấy nhớ đến cái gì, hỏi cậu ta: “Quán bar ở miền nam có phải rất nhiều không?”

Trần Bằng gật đầu: “Rất nhiều. Nhất là Cảng Đài gần Quảng Châu, chỗ đó có thể nhìn thấy đài truyền hình Hồng Kông, nghe đài phát thanh Hồng Kông, cho nên có thể nghe được nhiều ca khúc hot, ảnh hưởng tương đối lớn, mọi người học tương đối nhanh, người thích nghe hát nhiều, nhưng lên được sân khấu rất khó, cho nên ca sĩ trong nước hầu như đều ở bên kia, miền bắc bên này cũng có rất nhiều ca sĩ qua đó, hát ở quán bar, hội chợ kiếm tiền.”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rồi nói: “Vậy để chú nghe ngóng thử xem.”

Trần Bằng không hiểu: “Nghe ngóng gì?”

Nguyễn Trường Sinh cười: “Nghe ngóng tình hình bản địa.”

Buổi chiều thu, cây bạch dương bên ngoài cửa sổ đầy lá vàng, gió khẽ thổi qua, lá rơi đầy đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận