[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 413

Hai vợ chồng sống trên núi cả đời, không nghĩ đến sẽ có ngày rời khỏi nơi đó.

Do có đối phương cùng nhau bầu bạn, thế nên cũng yên tâm hơn phần nào.

Nhà của Tiểu Lan gần nhà Nguyễn Thúy Chi nhất, cô ấy giữ chìa khóa do Nguyễn Thúy Chi để lại, hàng ngày vào lúc sập tối đều sang cho gà ăn.

DTV

Đang trong mùa đông nên không có rau dại để hái, đành phải dùng một ít cải thảo dự trữ cho mùa đông.

Hôm nay, cô ấy đến vào lúc mặt trời sắp lặn. Sau khi vào trong sân cô ấy đi vào nhà lấy cải thảo, lột bỏ lớp lá bị đông cứng mất hết nước bên ngoài. Rồi lại bẻ một lượng vừa đủ cải thảo, cho vào nồi, băm nhỏ.

Băm xong trộn thêm một ít cám, sau đó đổ vào bát thức ăn cho gà, để cho gà ăn.

Lúc đàn gà đang xúm nhau ăn, cô ấy vào trong chuồng gà nhặt trứng, bỏ vào cái giỏ trúc nhỏ mà cô ấy mang theo. Do gà mái không chịu đẻ trứng vào mùa đông, thế nên mỗi ngày chỉ có thể nhặt được hai đến ba trứng.

Sau khi nhặt trứng xong, chuẩn bị xách giỏ trúc đi, bỗng nhìn thấy mấy người Nguyễn Thúy Chi trở về.

Thế nên cô ấy không khóa cửa nhà lại mà đứng yên tại chỗ chờ một lúc.

Đợi đến khi mấy người Nguyễn Thúy Chi đi đến trước cửa, cô ấy mỉm cười chào hỏi mọi người. Sau đó mới chú ý đến trên xe xích lô của Nhạc Hạo Phong vẫn đang chở hai cụ già, nhìn thoáng qua có vẻ tuổi cũng khá lớn, tóc đều đã bạc cả rồi.

Nguyễn Thúy Chi cười đáp lại cô ấy: “Cám ơn em nha Tiểu Lan.”

Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, Tiểu Lan ngại ngùng, đưa rổ trúc đang cầm cho Nguyễn Thúy Chi và nói: “Mọi người giữ trứng gà của hôm nay đi, đúng lúc có thể làm cơm ăn.”

Nguyễn Thúy Chi tất nhiên không nhận: “Sao có thể để cho em giúp không công được chứ, em cầm về đi.”

Cô ấy và Tiểu Lan nói mấy câu, sau đó giới thiệu cho Tiểu Lan về Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Tiểu Lan chào Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, nói một tiếng “Chào ông nội, bà nội” rồi xách giỏ về.

Hai người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn còn choáng váng, bước xuống xe xích lô rồi đi vào nhà, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng bê một cái ghế dài ra. Hai người ngồi trên ghế, vẻ mặt ngơ ngác như nhau.

Nguyễn Trường Sinh bật cười nhìn hai người bọn họ: “Vẫn còn chóng mặt sao?”

Ngồi xe lửa xong lại ngồi taxi, hai người bọn họ thật sự đã ngất một lần, nhưng chủ yếu vẫn là do không thích ứng với hoàn cảnh mới. Đến một nơi hoàn toàn xa lạ như thế, dù bên cạnh đều là những người thân quen thuộc cũng không thể cảm thấy thoải mái được.

Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh, hắng giọng nói: “Chỗ này còn tạm được đi, ba không quen sống trong cái sân nhỏ trên thành phố đó. Ngưỡng cửa cao như thế, không phải là nơi mà những người như bọn ba có thể ở. Sống ở đây là được rồi.”

Những người khác đều bận rộn làm việc cả rồi, ai quét dọn thì quét dọn, người nào nấu cơm thì đi nấu cơm.

Nguyễn Thúy Chi bước đến cười nói: “Được, trước tiên hai người cứ sống ở đây đi. Phía ngoài có một mảnh vườn lớn như thế, hai người muốn làm gì thì làm, thích gì trồng đó. Còn cả mấy con gà này nữa, đều để cho hai người cho ăn, nếu vẫn cảm thấy không thoải mái thì lại mua thêm heo cho hai người nuôi, được không?”

Lưu Hạnh Hoa khẽ gật đầu: “Vậy thì được.”

Dù sao cũng phải kiếm chuyện gì làm g.i.ế.c thời gian thôi, cũng không thể ngày nào cũng ngồi dựa vào tường rồi ngây người ra được. Mấy người ở dưới quê cũng làm mấy việc này, không nuôi gia súc thì may vá thêu thùa. Bận rộn làm việc cả đời, bỗng nhiên rảnh rỗi sẽ có cảm giác không yên.

Đêm nay, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Khê không về thành phố mà trực tiếp ở dưới quê, nhộn nhịp sống với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa một thời gian, giúp bọn họ nhanh chóng thư giãn và thích ứng với không khí nơi đây.

Bọn họ quen thuộc với cuộc sống ở quê hơn, thế nên trước tiên cứ để bọn sống dưới quê với Nguyễn Thúy Chi cho quen khí hậu và phong tục tập quán nơi đây, sau đó chuyển đổi một chút, khoảng tầm hai năm sau đưa bọn họ và Nguyễn Thúy Chi cùng nhau lên thành phố.

Ở lại một đêm, ngày hôm sau ba người dẫn theo Đại Bảo về thành phố, đem chăn mền ra phơi nắng, quét dọn vệ sinh, sau đó dọn dẹp đơn giản lại một chút.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn đến cửa hàng xem xét, quét dọn, chuẩn bị kinh doanh.

Sập tối về nhà ghé mua chút đồ ăn, cơm nước xong xuôi dẫn theo Đại Bảo ra ngoài chơi.

Nguyễn Khê không đi ra ngoài cùng bọn họ mà ở nhà sắp xếp lại tâm trạng. Ngồi xuống bàn làm việc nhìn những công việc năm trước còn chưa làm xong.

Lúc đang nhìn như thế thì Nguyễn Khiết đến.

Nguyễn Khê thấy cô ấy đến, đặt bản vẽ trong tay xuống, đứng dậy nói chuyện với cô: “Sao Trần Vệ Đông không đến?”

Nguyễn Khiết nói: “Cũng không phải mè xửng, đi đâu cũng mang theo. Tối nay anh ấy trực đêm, em đến xem mọi người về chưa. Mọi người đã về rồi, còn ông bà nội đâu? Lần này có về cùng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận