[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 154

Nói không chừng có thể học tay nghề cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi, sau này cũng tự làm thợ may kiếm tiền rồi.

Bây giờ thì sao, người nhà họ Tạ sợ và hối hận đến nỗi ruột xanh lè.

Trên bàn ăn trong nhà họ Tạ, bầu không khí vô cùng bức bối.

Nhất là trước đó thím của Tạ Đào có đi đến thôn Mắt Phượng nghe ngóng tình hình, vì thế họ càng cúi gằm đầu ăn cơm không nói gì.

Bây giờ bà ấy cũng vô cùng hối hận, nếu như biết sớm thì đã không dính líu đến chuyện này. Mặc dù bà ấy thấy mình không có trách nhiệm gì, dù sao tin tức mình nghe ngóng được là thật, nhưng gia đình ông lão chắc chắn vẫn có ý kiến với bà ấy.

Quả nhiên sau một lúc không ai nói gì, mẹ Tạ lên tiếng hỏi bà ấy đầu tiên: “Khi em qua đấy nghe ngóng không nghe được cô thợ may là người của nhà họ Nguyễn, là cháu gái của Nguyễn Trường Sinh sao?”

Thím của Tạ Đào nói: “Chị dâu à, nói đến chuyện kết hôn thì ai mà chẳng nhìn ba mẹ anh em, nào có ai để ý bậc hậu bối? Hơn nữa còn là đứa bé chưa lấy chồng, ai mà để ý chứ? Ai mà có thể thấy cô bé trẻ tuổi mà có bản lĩnh như vậy, tự mình học kỹ năng đã đành, lại còn biết dạy cô ba của nó? Nếu như không tận mắt nhìn thấy, chị có dám tin không?”

Mẹ Tạ tức thầm thở dài trước lời nói của bà ấy, không nói lời nào.

Đúng là ngày hôm nay trước khi chứng kiến, bà ta không tin được.

Nhưng cho dù nói thế này, bây giờ trong lòng bà ta bị nghẹn đến nỗi không thở được, sắp ngột ngạt đến c.h.ế.t rồi.

Thím của Tạ Đào thấy vẻ mặt người nhà ngồi trên bàn, nhất là mặt của ông lão. Bà ấy liếc mắt sang chỗ khác, bỗng nhiên nhìn mẹ Tạ và nói: “Chị dâu, chị có biết không, thằng nhóc nhà họ Nguyễn đã nói kết hôn chưa?”

Mẹ Tạ bị hỏi đến ngẩn người, bỗng nhiên nói: “Chị không biết chuyện này.”

Thím của Tạ Đào nói: “Vậy thì đi nghe ngóng tiếp đi, nếu như vẫn chưa thành, chưa đính hôn thì chẳng phải vẫn còn cơ hội sao? Hồi ấy cậu ta và Đào Tử vẫn rất tốt mà, rất thích Đào Tử của chúng ta…”

Nghe thấy lời này, Đào Tử đang cúi đầu ăn cơm dần dần ngẩng đầu lên.

Mẹ Tạ nhìn thím của Tạ Đào, rồi lại nhìn cô ấy: “Chị chợt nhớ ra, tối hôm trước chị Ngô đến nói với chị chuyện này. Nói rằng Nguyễn Trường Sinh có hỏi Đào Tử rằng con bé đã kết hôn chưa, chẳng lẽ nói… Cậu ta cũng chưa?”

Gương mặt Đào Tử bỗng nhiên lóe lên tia hy vọng, cô ấy nhìn mẹ Tạ rồi lại nhìn thím của mình.

Thím của Tạ Đào lùi về sau: “Lần này em không đi hỏi thăm linh tinh, em sợ không kiểm soát được cái đầu, lại nghe không rõ rồi làm hỏng chuyện. Chẳng phải cô thợ may và chị ba của cậu ta vẫn ở đây sao? Đào Tử, chi bằng cháu tự đi hỏi đi.”

Tạ Đào nhếch môi: “Cháu ngại lắm… Mất thể diện…”

Cánh đàn ông trong nhà càng muốn có thể diện hơn, từ đầu đến cuối không tham gia vào chuyện này và cũng không nói gì. Thế là mẹ Tạ thở dài: “Vậy lát nữa mẹ đi hỏi thử xem, mẹ cũng không cần cái mặt già này.”

Bà ta nói được làm được, ăn cơm xong bèn lấy đồ ở trong nhà đi đến nhà người phụ nữ tóc ngắn. Đến nơi, bà ta chào hỏi người phụ nữ tóc ngắn trước, sau đó đi tìm Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đang ngồi cùng nhau làm việc.

Mẹ Tạ đi đến chào hỏi hai người, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi biết bà ta là mẹ của Tạ Đào, cũng đoán được tám mươi phần trăm mục đích bà ta đến đây. Nhưng bọn họ không thể hiện ra ngoài, cũng không nói gì mà chỉ khách sáo đón nhận sự nhiệt tình của bà ta.

Mẹ Tạ mặt tươi cười, không vòng vo nhiều mà lên tiếng nói: “Hồi ấy đều là lỗi của bà mối, cứ giấu diếm không nói chuyện này. Thật ra cũng không phải là chuyện khó khăn gì, bà ta giấu diếm lại thành chuyện xấu. Bà ta càng giấu chúng tôi càng thấy chuyện này không đơn giản, vì thế tức giận, phá hỏng chuyện ván đã đóng thành thuyền.”

Nguyễn Thúy Chi nở nụ cười nhạt nhẽo, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Không sao, đã qua lâu rồi, còn nhắc đến nó làm gì? Là Trường Sinh nhà chúng tôi không có phúc, không xứng với cô gái tốt như Đào Tử.”

Lời nói này mang theo vẻ mỉa mai, nụ cười trên gương mặt mẹ Tạ cứng đờ lại.

Nhưng bà ta đã chuẩn bị trước, không vì chút mỉa mai nhỏ nhoi này là bỏ đi. Bà ta vẫn nặn nụ cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Tôi vẫn muốn hỏi một chút, Trường Sinh nhà mấy người đã kết hôn rồi sao?”

“Yêu rồi.”

Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh đáp lời: “Chú năm của tôi rất tân thời, cũng rất tức chuyện lần trước, nói rằng không nghe lời bà mối nói nữa, không ra làm sao. Chú ấy chắc chắn tự tìm cô gái của mình. Không lâu sau thì tìm được một người, đang trong quá trình yêu nhau.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận