[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 456

Lưu Tiểu Hổ cười nói: “Mẹ, còn và chị ba đến đây để chúc tết mẹ. Ấy thế mà thằng nhóc này muốn đóng cửa không cho bọn con vào.”

Chị ba? Nguyễn Thúy Chi nhìn ra ngoài, quả nhiên bên ngoài còn ba người nữa, trừ Ngô Tuệ Quyên ra thì còn hai người khác. Trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi trông khá quen mắt, chắc đấy là người mà Lưu Tiểu Hổ gọi là chị ba.

Tam Ny và chồng của cô ta cũng tới.

Cô ta bước ra ngoài và gọi Nguyễn Thuỳ Chi: “Mẹ, con là Tam Ny.”

Nguyễn Thúy Chi không trả lời, cô ấy không thể nhịn được cười - tuyệt thật đấy, mỗi năm đến một đôi, tương lai Đại Ny và Nhị Ny cũng sẽ đến đây, sau này có phải chúng còn muốn đưa cả Lưu Hùng và ông bà của bọn chúng, tất cả mọi người đến đây sao?

Bọn họ xem cô là cái gì cơ chứ?

Kiếp trước Nguyễn Thúy Chi cô mắc nợ nhà họ Lưu bọn họ cái gì?

Ở nhà họ Lưu bọn họ phục vụ già trẻ mười mấy năm, cô phải chịu bao nhiêu là oan ức, bao nhiêu là đau khổ. Khi ly hôn còn bị cả nhà họ chỉ trích, miệt thị, không ai thông cảm cho cô mà cũng không ai đến an ủi cô cả.

Bây giờ cô đã giàu có rồi, một đám người lại đến tìm cô ấy, mấy người đó hận không thể để cả nhà đến hút cạn m.á.u của cô.

Nguyễn Thúy Chi còn chưa nói gì thì lúc này, Nhạc Hạo Phóng đã đi đến chỗ của cô, kéo Nguyễn Đại Bảo qua và nói: “Tấm lòng của các cô tôi xin nhận. Cảm ơn các cô. Nhưng hôm nay nhà tôi có rất nhiều khách quan trọng, thật sự không tiện tiếp đãi các cô. Vì vậy không thể mời các cô vào nhà được.”

Nghe vậy Lưu Tiểu Hổ lộ rõ vẻ không vui: “Ông... nói vậy là có ý gì?”

Nguyễn Đại Bảo bất chấp tất cả mọi người nói gì, trả lời: “Ý là các người mau rời đi càng nhanh càng tốt! Ở đây không chào đón các người!”

Lưu Tiểu Hổ càng không vui, cậu ta nhìn Nhạc Hạo Phong nói: “Chúng tôi để chúc tết mẹ tôi, không phải đến chúc tết mấy người, liên quan gì đến mấy người hả? Đây là nhà mẹ của tôi, làm gì đến lượt mấy người các người chen miệng vào...”

Rầm! Trước khi kịp nói những lời sau đó, cậu ta đã bị một cái tát dữ dội giáng vào mặt. Lưu Tiểu Hổ không kịp đề phòng mà ăn một cái tát. Sau đó anh ta lập tức choáng váng. Ngô Tuệ Quyên cũng bị hoảng sợ, cô ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Tiểu Hổ, cau mày nhìn Nguyễn Thúy Chi nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh người vậy?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn cô ta nói: “Đừng gọi tôi là mẹ. Cô không có một xu liên quan đến tôi. Nếu nói thì cũng sẽ bị đánh!”

Ngô Tuệ Quyên dừng lại một lát lại nói: “Sao mẹ lại nói như vậy chứ? Mẹ là mẹ ruột của chị ba và Tiểu Hổ mà!”

Nguyễn Thúy Chi nhìn Lưu Tiểu Hổ và Tam Ny: “Là mẹ ruột sao? Không phải các người đã sớm không nhận tôi là mẹ ruột à? Mấy năm trước ở nông thôn sao mấy người không chạy vào trong đó tìm tôi đi? Bây giờ tôi đã khá giả, vào trong thành phố yên bề gia thất, có chút tiền, mấy người lại xa xôi vạn dăm tới tìm? Mấy người đến đây tìm tôi làm gì chứ? Chỉ đơn giản là đến chúc tết thôi sao?”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny bị nghẹn họng đến không nói nên lời. Lưu Tiểu Hổ che lại gương mặt bị đánh, nửa ngày sau Tam Ny mới lẩm bẩm nói: “Lúc trước mẹ nói mẹ không cần bọn con... Bọn con mới không nhận người...”

Ánh mắt của Nguyễn Thúy Chi dừng lại trên mặt cô ta nói: “Đúng vậy! Lúc trước là do tôi bỏ chồng, bỏ con, là do tôi không cần các người. Hiện tại tôi cũng đâu có nói là cần mấy người? Hồi đấy tôi có thể nhẫn tâm từ bỏ các người, bây giờ sao tôi có thể nhận mấy người chứ?”

Hốc mắt Lưu Tam Ny trở nên ướt át: “Mẹ thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”

Nguyễn Thúy Chi: “Không phải các người đã sớm biết rồi sao?”

DTV

Lưu Tam Ny nhìn Nguyễn Thùy Chi với đôi mắt đỏ hoe mà không nói được lời nào.

Lúc này, Nguyễn Trường Sinh đi đến bên Nguyễn Thúy Chi và đẩy Nguyễn Đại Bảo sang một bên.

Anh ấy nhìn Lưu Tam Ny và Lưu Tiểu Hổ nói: “Mấy người đúng là loại vong ân phụ nghĩa mà. Vừa rồi là cho các người mặt mũi mà do các người không cần đấy nhé, để dành cho chính mình một chút thể diện không được sao? Một đám người giả bộ vô cùng đáng thương nói chị ba không cần các người nữa. Lúc trước cái tên súc sinh Lưu Hùng đánh chị ba ở nhà, đánh chị ấy đến nỗi trên người đều là vết thương, lúc ấy các người đang làm gì? Bây giờ các người đều đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn không biết chị ba ly hôn với cha mấy người là đúng hay sai sao? Mắt các người bị mù à? Nuôi các người còn không bằng nuôi chó! Hồi đó chị ba đi tận ra thị trấn mua đồ ăn ngon cho các người mà các người đối xử với chị như thế nào, không phải trong lòng các người rõ nhất sao?”

“Lưu Hùng là tên đàn ông đê tiện. Các người là phiên bản đê tiện nhỏ của ông ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận