[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 368

Tiền Xuyến giễu cợt: “Chỉ bằng đống quần áo giống lẻ lau của anh? Anh nên tỉnh táo lại đi.”

Tôn Vĩ lại đeo cặp kính lên “Vậy chúng ta xem mọi chuyện thế nào đi…chờ xem đi”

Chạng vạng thứ bảy, Nguyễn Khê và Lý Hiểu Phương cơm nước xong xuôi, quay lại ký túc xá dọn dẹp một chút, đeo cặp sách lên đến trường học. Lái xe về quê, còn năm cô gái thu dọn xong thì về nhà.

Tuy rằng cả nhóm đều liều mạng tăng ca, nhưng Nhạc Hạo Phong lại sắp xếp thời gian để bọn họ không làm việc ở đây quá muộn. Một vài cô gái quá năng nổ, có khả năng làm việc cả một đêm mà không quay về ngủ.

Các cô gái đi rồi, Nguyễn Khê gọi Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh, Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến bàn bạc cùng nhau.

Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đã ngủ từ lâu, cũng không ai quấy rầy.

Nguyễn Khê lấy từ trong cặp sách của mình ra cuốn, mở một trang ra đặt lên bàn nói: “Con đã vẽ một logo trong trường để sưu tầm tư liệu, sau này chỉ cần chúng ta may quần áo, đều phải đánh dấu cái lên trên.”

Nguyễn Trường Sinh giơ tay cầm lấy nhìn thử, nói thành tiếng: “Tường Vi Các?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, chú chỉ cần cầm cái cháu vẽ đi tìm xưởng sản xuất, nói chuyện với họ về logo sản xuất, cháu đã ghi rõ chất liệu vải và kích thước, không có gì quá phức tạp cả.”

Nhạc Hạo Phong sau tiếng đồng ý của Nguyễn Trường Sinh giơ tay lấy logo.

Nguyễn Khê lại nói cùng Nguyễn Thúy Chi: “Sau khi sản xuất xong logo, chúng ta sẽ may đó sau cổ áo sau khi một bộ đồ, ở phía sau quần áo nên sẽ không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài của bộ đồ.”

Nguyễn Thúy Chi thật sự không biết đây là cái gì, nhưng vẫn gật đầu.

Cuối cùng Nguyễn Khê nói với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Lúc chú thím ra ngoài bán quần áo, nhớ nhắc với mọi người logo của chúng ta, khiến mọi người phải ghi nhớ cái tên Tường Vi Các, nói với họ chỉ có bán ở quầy chúng ta mới là hàng thật, cho dù có bán quần áo giống chúng ta như đúc thì cũng là hàng giả, không thật.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến thật sự nghe không có hiểu.

Nguyễn Trường Sinh chẹp miệng thành tiếng hỏi: “Quần áo còn có giả?”

Tiền Xuyến đi theo hỏi: “Cái này… Sẽ hữu ích sao?”

Dù sao mọi người mua quần áo đều dựa trên kiểu dáng và chất lượng, không có mấy người quá để ý quần áo là từ đâu. Đồ giả còn chưa nói tới, không có mấy người sẽ vì một cái đánh dấu mà mua quần áo cả.

Hơn nữa, quần áo phức tạp như thế còn có thể bắt chước, logo ngỏ này càng dễ làm ra hơn. Cho dù có người sẽ nhận ra cái logo này, thì cũng giống tên tôn tử Tôn Vĩ kia, cũng có thể làm ra con dấu và bán ra.

Bọn họ nói tất nhiên là thật, Tôn Vĩ cũng có thể nói của hắn mới là thật.

DTV

Nguyễn Khê nói: “Tạm thời có thể là không có gì dùng, những sau này sẽ hữu dụng, mọi người có lẽ ra làm là được.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu: “Được.”

Nhưng mà lúc bán quần áo vấn đề mở miệng nói cũng không uổng phí cái gì. Nếu như có ích tất nhiên rất tốt, nhưng bọn họ cảm thấy cái này phần lớn sẽ là vô dụng, không tránh được tên tiểu nhân Tôn Vĩ kia.

Thời kỳ trăm phế đãi hưng, rất nhiều văn phong Đông Đô biến mất.

Nguyễn Trường Sinh và Tôn Vĩ chiến đấu thêm nửa năm, các quầy hàng may mặc sẵn cũng đã xuất hiện trên thành phố. Nhưng chủ yếu chỉ là bán kiếm tiền tích góp một ít tài chính rồi vào phía nam buôn bán.

Nhưng mỗi quầy hàng đều không giống nhau, có người bán được, có người không bán được.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến lúc bán quần áo có nhắc đến Tường Vi Các đã được nửa năm, phát hiện thế mà có điểm hiệu quả, rất nhiều khách hàng quen nhớ kỹ cái tên này, còn có người khác truyền miệng đến mua quần áo của họ.

Tất nhiên, những gì mong đợi đã được xảy ra một cách tự nhiên.

Buổi tối xong cửa tiệm xong, Nguyễn Trường Sinh ném hai cái váy xuống: “Tên cũng trộm.”

Nguyễn Khê cầm lấy váy xem, mở ra sau cổ áo thì thấy logo sau áo giống hệt của họ.

Nguyễn Trường Sinh nói: “Kẻ thiếu đạo đức không nhiều lắm, chính là cái tên Tôn Vĩ, tôi nghĩ là anh ta đổi tên, thấy một số khách hàng nhận ra tên của chúng ta, anh cũng đánh dấu logo, thật bỉ ổi!”

Khách hàng quan thuộc tất nhiên là sẽ không bị anh ta lừa, bởi vì bọn họ quen với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Nhưng có rất nhiều người không biết, có thể nghe thấy người ta nói đến quần áo của Tường Vi Các, nên tìm thấy tên Tôn Vĩ kia để mua.

Tuy rằng anh ta bắt chước khá chậm, theo không kịp bọn họ tốc độ ra mẫu mới, nhưng đều giống nhau dùng búa đập c.h.ế.t anh ta.

Nguyễn Khê thế nhưng thật ra không kích động, chỉ nói: “Khiến cho anh ta ti tiện một lúc nữa.”

Sau khi nghỉ hè hai tháng, Nguyễn Khê ngây ngốc ở nông thôn không đi ra ngoài, thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trong cuộc đời sinh viên, kết thúc kỳ nghỉ hè này thì thêm một ngọc kỳ nữa thì Nguyễn Khiết cũng sẽ tốt nghiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận