[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 376

“Các người làm ăn đều không chú ý tới thời sự sao? Tháng tám năm ngoái, quốc gia đã thông qua luật thương hiệu, chắc chắn là Tường Vi Các đã đăng ký thương hiệu. Lấy trộm nhãn hiệu của người khác là phải xui xẻo, kiếm được càng nhiều thì xử phạt càng nặng.

“Thật sao? Vậy thì muốn xử phạt như thế nào?”

“Dùng đồ vật của nhà người ta kiếm tiền, bậy thì bồi thường tiền cho người ta thôi, người ta tổn thất bao nhiêu tiền thì thật khó mà tính được, vì vậy nó được tính theo số tiền anh ta kiếm được trong thời gian vi phạm. Tóm lại là có nhiều thủ tục sổ sách, tra một cái là rõ ràng. Nếu nó nghiêm trọng hơn một chút, anh ta sẽ bị phạt gấp năm lần số tiền anh ta kiếm được.”

“Gấp năm lần?”

“Điều đó không đúng, không chỉ khiến anh nhổ ra mà còn khiến anh lột da.”

DTV

“Lần này Tôn Vĩ sẽ bị phạt nặng như vậy sao?”

“Đây là ví dụ ác ý xâm phạm bản quyền đầu tiên kể từ khi luật thương hiệu được thông qua, mà còn nhiều lần xảy ra xung đột, người ta nhắc nhở nhiều lần cũng không thay đổi, tôi đoán sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Loại chuyện này chính là muốn bắt một vụ điển hình, có thể điều tiết trật tự thị trường rất hiệu quả. Bởi vì xã hội mấy năm nay quá hỗn loạn, nghe nói gần đây quốc gia chuẩn bị trấn áp, anh ta cũng sẽ không có quả gì tốt để ăn.”

“Súng b.ắ.n chim đầu đàn, anh ta càng ngày càng quá đáng, cũng là do anh ta tự tìm.”

Bốn thanh tra khoa tay múa chân một trận với Tôn Vĩ trong cửa hàng, hai thanh tra nắm Tôn Vĩ trong tay, vị lãnh đạo nói với hai thanh tra kia: “Tịch thu hết quần áo ở đây đi, gở bỏ bảng hiệu bên ngoài!”

Lúc này mắt Tôn Vĩ vì gấp mà đỏ lên, bị thanh tra ấn lại cũng không an phận, đỏ tai đỏ cỗ giãy dụa gào thét nói: “Dựa vào đâu! Đây là cửa hàng tôi dùng tiền thuê! Quần áo cũng là tôi dùng tiền lam! Các anh dựa vào cái gì mà tịch thu quần áo của tôi! Dựa vào cái gì mà gỡ bảng hiệu của tôi!”

Nhìn hai thanh tra áp tải Tôn Vĩ đi ra, người xem náo nhiệt chặn ở cửa hàng lập tức tản ra bên cạnh.

Tôn Vĩ bị bắt mang lên xe, để lại hai thanh tra bắt đầu tịch thu quần áo trong cửa hàng của Tôn Vĩ, toàn bộ bị cuốn lại nhét vào bao tải, dẹp xong lại leo lên thang gỡ bảng hiệu trên cửa.

Người xem náo nhiệt vây quanh ngửa đầu nhìn lên, có người nói: “Ui chao, cũng mới lắp lên hôm qua…”

Lúc thanh tra đến, Nguyễn Khê ở phía đối diện trực tiếp dời ghế ngồi ở ngoài cửa hàng xem náo nhiệt. Nhìn Tôn Vĩ bị giải đi, thanh tra phá bảng hiệu, cô càng nhàn nhã bắt chéo chân, bưng chén trà uống trà lạnh.

Chợt có hai cô gái nắm tay đi ngang trước mặt, một cô gái trong đó nhìn sang phía đối diện kinh ngạc lên tiếng: “Ơ? Không phải cửa hàng này mới khai trương hôm nay sao? Làm sao lại phá hủy rồi?”

Từ phía đối diện quay về, Nguyễn Trường Sinh bưng ly trà lạnh lên uống một hớp hết nửa ly. Anh ta khoan khoái nói: “Sướng!”

Anh ta đã nhịn đứa cháu này rất lâu rồi, rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng được, sau này không cần phải nhìn thấy nó nữa.

Nguyễn Khê đứng dậy đi vào nhà, lại rót thêm một ly trà: “Sau này chắc không ai dám bán quần áo giống chúng ta nữa.”

Chỗ khác thì không biết, nhưng ít nhất ở thành Tứ Cửu sẽ không còn nữa. Rất nhiều thương buôn đã tận mắt nhìn thấy Tôn Vĩ xui xẻo thế nào, đợi đến khi anh ta bị phạt nặng, bọn họ nhất định không dám mạo hiểm như vậy nữa.

Nhất thời có lẽ bọn họ đều không nghĩ ra nhãn hiệu là thế nào, nhưng bọn họ đều biết Tôn Vĩ bị phạt vì bán quần áo giống nhà mình. Tôn Vĩ gặp chuyện xui xẻo, nhất định bọn họ không dám làm qua loa, lợi dụng chỗ sơ hở để bán tiếp nữa.

Cùng lúc Nguyễn Khê nói câu ấy, mấy chủ sạp bán quần áo ngoài chợ biết được tin đều truyền tai nhau mấy câu. Tất cả đều lục tung đống quần áo của mình lên, cất hết những bộ quần áo giống quần áo của Tường Vi các.

Quần áo của bọn họ bày bán hỗn độn, mà quần áo của Tường Vi các lại không nhiều, nên cất rất nhanh.

Đóng cửa tiệm trước khi trời tối, lại đi tìm Tiền Xuyến về, Nguyễn Trường Sinh vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể cho cô ấy nghe những gì Tôn Vĩ gặp phải sau buổi khai trương hôm nay. Nhất là đoạn kiểm soát viên đến bắt người, anh ta còn khoa chân múa tay để nói.

Nghe vậy, Tiền Xuyến cảm thấy vui vẻ trong lòng, mắt cũng sáng lên. Cô ấy hối hận nói: “Sớm biết vậy hôm nay em đã đổi với anh rồi!”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Nghe cũng giống nhìn mà.”

Dù Nguyễn Khê chỉ làm ở cục Công Thương nửa năm nhưng đã quen biết rất rộng, nên sắp xếp mọi chuyện cũng thuận lợi. Chuyện của Tôn Vỹ nhanh chóng được điều tra rõ ràng, cũng xác định mức bồi thường. Từ đó về sau, tên này không còn xuất hiện ở khu vực này nữa.

Nguyễn Trường Sinh cảm thấy lần này mình đã thắng, ngày nào cũng phấn chấn tinh thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận