[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 369

Sau khi vào mùa thu, không khí sớm đã trở nên mát mẻ, nhưng vào giữa trưa cũng khá nóng.

Sau khi ăn xong bữa trưa Nguyễn Khe cũng không ngủ, trong thời gian bận rộn vẫn giúp Nguyễn Thúy Chi và những người khác.

Vừa mới đến tầm chiều đã có người đến gõ cửa.

Nhạc Hạo Phong không có việc gì với bọn trẻ, nên đã đi đến cửa cổng ngoài sân.

Cán bộ thôn đến nhà, bởi vì nhóm người Nguyễn Khê ở tại đây một năm, cũng quen biết khá nhiều với người trong thôn, Nhạc Hạo Phong trực tiếp cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Lưu, ngài có chuyện gì sao?”

Phía sau chủ nhiệm Lưu còn có hai người, nói với Nhạc Hạo Phong nói: “Các quy định gần đây đã nghiêm ngặt hơn, những người ở nông thôn không được đi lung tung, có quy định nghiêm ngặt về diện tích nhà ở và số lượng nhà mà mỗi thành viên có. Muốn quản lý tất nhiên phải có thống kê đăng ký, chúng tôi đến để thống kê lại một chút.”

Nguyễn Khê ở nhà ở nghe thấy mấy lời này, vội vàng đi ra.

DTV

Chủ nhiệm Lưu đưa hai người đo đạc lại, Nguyễn Khê đi đến trước mặt Chủ nhiệm Lưu hỏi: “Vậy nếu diện tích khu nhà hiện tại có vượt quá diện tích duy định, số nhà vượt quá quy định, nông thôn có lấy lại không?”

Ở nông thôn này nhà ở không có chứng nhận tài sản, chủ yếu xem quyền sử dụng đất nền.

Chủ nhiệm Lưu nói: “Cái này tất nhiên sẽ không, đều là tài sản của mọi người, thu hồi rồi vội cấp lại sao? Trước làm bừa nhưng thật ra gặp may, cho dù lớn bao nhiêu cũng phải tính đến việc đăng ký. Thống kê xong rồi tự mình đến Ủy ban xã làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nền, việc này cần phải làm ngay.”

Nguyễn Khê nghe xong cười, nói: “Cảm ơn ngài.”

Có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nền, thì sân vườn của ngôi nhà này chắc chắn là của cô.

Còn có ba chỗ khác cô vừa mua cũng cần phải đăng ký.

Lúc này Nhạc Hạo Phong rót một chén nước, đưa đến tay Chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu nhận lấy ly uống miếng nước, nhìn xung quanh phòng, hỏi: “Xem ra mỗi ngày mọi người đều rất bận rộn, làm nhiều quần áo như vậy, mang đến thành phố bán sao? Kiếm được khá không?”

Nhạc Hạo Phong cười nói: “Miễn cưỡng có thể nuôi sống cả gia đình được.”

Chủ nhiệm Lưu uống xong đặt lại ly thủy tinh vào tay anh: “Các anh cũng rất có ý tưởng, những người ở quê không mấy có bản lĩnh này, cũng bán một ít nông sản phụ, nhưng có một người giàu có vì bán hạt đậu rang, kiếm được trăm vạn một năm.”

Nhạc Hạo Phong cố ý kinh hãi: “Một trăm vạn??”

Năm ngoái vì không có ai cạnh tranh nên họ bán được rất nhiều tiền.

Chủ nhiệm Lưu nhìn anh cười cười: “Ai mà biết thật giả, truyền miệng thôi, chắc cũng có ẩm ương. Trước đây có người đỏ mắt ghen tị, phía trên lại không xử phạt. Thế giới này thay đổi rồi, tiền đã thành đồ tốt.”

Đã đi được mười năm, có thể nói là mỗi người coi tiền tài như cặn bã, không dám dính không dám đụng vào sợ xui xẻo. Mà hiện tại thì sao, ai ai cũng vùi đầu kiếm tiền, không có tiền còn bị người ta coi thường.

Chủ nhiệm Lưu đứng cùng Nhạc Hạo Phong Nguyễn Khê và nói một câu, sau khi hai người kia đo đất xong, họ lại đi đến căn nhà tiếp theo.

Nguyễn Khê và Nhạc Hạo Phong tiễn ông ấy ra cửa, sau đó quay vào nhà ngồi xuống, vui sướng vùi đầu vào làm việc.

Mà vui sướng chỉ thuộc về Nguyễn Khê, không thuộc về Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Bởi vì hai người bọn họ bày tiệm ở trên phố, lâu lâu lại muốn đánh c.h.ế.t Tôn Vĩ, muốn lột da anh ta, ném xuống ao cho cá ăn.

Nếu hắn yên lặng mà bán hàng giả thì thôi đi, mắt không thấy thì không tức giận, nhưng bởi vì Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không thể làm gì nên anh ta phá lệ kiêu ngạo, thường thường nhảy đến trước mặt trêu ngươi, khiêu khích Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến .

Tiền Xuyến nói với anh ta: “Loại người này sớm muộn cũng bị sét đánh chết!”

Chết tiệt!

Trong lòng Nguyễn Khê đã có mục đích riêng, nhưng thời cơ còn chưa đến nên bình thường cô cũng không để ý đến. cuối cùng cô cũng kết thúc học kỳ cuối cùng của kỳ học, thuận lợi hoàn thành bốn năm học đại học của bản thân.

Cũng thuận lợi tốt nghiệp tất nhiên còn có Nguyễn Khiết.

Mang theo cặp sách tạm biệt mái trường, Nguyễn Khê đẩy xe đạp ra khỏi cửa đại học, thì thấy Hứa Chước.

Hứa Chước ngồi trên xe đạp, một chân để dưới đất, một chân dẫm lên bàn đạp, không biết anh ấy đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.

Bởi vì Nguyễn Khê ngày thường rất bận rộn đi lại, mấy năm nay số lần gặp mặt Hứa Chước cũng không nhiều. Nhưng cô cũng không cảm thấy xa lạ khi gặp mặt, trực tiếp đẩy xe đến trước mặt Hứa Chước, chào hỏi anh: “Tìm tôi sao?”

Hứa Chước nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên “Còn tìm ai chứ?”

Nguyễn Khê cười với anh “Tôi đi cùng Tiểu Khiết, đi cùng đi.”

Vì thế hai người cùng nhau cưỡi lên xe đạp, đi đến trường của Nguyễn Khiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận