[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 418

Ánh mắt Trần Vệ Đông thoáng chốc đỏ bừng, lúc này Tiền Xuyến cũng ra ngoài, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng nói: “Tiểu Khiết không sinh được, mọi người quyết định nhanh đi, phải làm sao đây hả? Bác sĩ nói phải sinh mổ, sinh mổ có ổn không?”

Nguyễn Khê không mấy tin tưởng vào điều kiện chữa bệnh của niên đại này, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, chẳng lẽ cứ để như thế?

Rõ ràng là Nguyễn Khiết không thể sinh được, nếu cứ để thế này thì chỉ có một kết quả.

Vậy nên cô mấp máy môi nói: “Mổ… Mổ đi…”

Trần Vệ Đông bên kia cũng có phản ứng lại: “Tôi… Tôi ký tên.”

Trần Vệ Đông bên này ký tên, bên kia y tá đã đẩy Nguyễn Khiết vào phòng phẫu thuật.

Lúc Nguyễn Khiết được tiêm thuốc mê, y tá đó lại hỏi Trần Vệ Đông: “Trong quá trình phẫu thuật sẽ có rủi ro, đầu tiên chúng ta cần phải xác nhận một chút, nếu xảy ra tình huống nguy cấp thì giữ lại người lớn hay giữ đứa bé.”

Trần Vệ Đông đang rất gấp, thế nên anh ấy hét lên: “Chuyện này mẹ nó còn cần phải hỏi à! Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải đảm bảo cho người lớn được an toàn!”

Y tá liếc anh ấy một cái, nếu không phải thấy anh đang lo lắng vì vợ của mình khó sinh thì thế nào cũng sẽ quở anh vài câu.

Y tá trợn mắt rời đi, để lại mấy người Nguyễn Khê chờ bên ngoài phòng mổ.

Trần Vệ Đông tựa vào vách tường trượt dần xuống, ngồi xổm dưới chân tường, hai tay ôm chặt đầu, bật khóc.

Ánh mắt Nguyễn Khê cũng đỏ ửng, trong lòng hồi hộp muốn chết. Nếu đặt trong thời đại y học tiên tiến, sinh mổ là một ca giải phẫu rất phổ biến, thế nên cũng không đến mức làm người ta sợ hãi như thế.

Dù cho trong thời đại y học phát triển đi chăng nữa thì cũng có nhiều ca sinh mổ đã bỏ mạng.

Nguyễn Khê ngồi trên ghế, khom lưng, đưa hai tay lên ôm trán rồi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống cũng không lau.

Thậm chí có còn không thèm nhìn đồng hồ nữa, chỉ chờ như thế.

Không biết đã đợi bao lâu, có cảm giác như đã trôi qua cả đời. Trong không gian tối tăm này, bỗng nghe thấy một tiếng khóc của trẻ con. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cùng lúc quay đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, Trần Vệ Đông và Nguyễn Khê cũng cùng lúc ngẩng đầu lên.

Một lát sau y tá ôm đứa bé, mở cửa bước ra, chỉ nói: “Là con trai.”

Trần Vệ Đông vội vàng chạy đến, lần này không xong vào trong phòng mổ nữa, khóc đến mức trên mặt giàn giụa nước mắt, hỏi y tá: “Vợ của tôi sao rồi? Vợ của tôi sao rồi?”

DTV

Y tá đó đưa đứa bé cho Tiền Xuyến, sau đó nhìn Trần Vệ Đông nói: “Chúc mừng anh, mẹ và con đều bình an.”

Nghe nói như thế, Trần Vệ Đông bỗng cười thành tiếng, vì thế vừa khóc vừa cười nhìn rất buồn cười.

Nguyễn Khê thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng không kìm được, quay đầu lại vùi đầu vào lòng Lăng Hào, nước mắt nhanh chóng thấm ướt quần áo của anh.

Lúc nãy chịu đựng không dám khóc, bây giờ không còn gì phải quan tâm nữa, thế nên hoàn toàn phát tiết hết ra.

Trong phòng bệnh, Trần Vệ Đông nắm lấy tay của Nguyễn Khiết, ghé vào bên cạnh giường bệnh tiếp tục rơi nước mắt.

Nguyễn Khiết nhìn anh khẽ mỉm cười, không chút sức lực mở miệng nói: “Em không sao.”

Sức lực của cô đã dùng hết lúc sinh đứa bé ra, không thể sinh được lại chuyển qua mổ, làm tổn thương một phần sức sống, thế nên toàn thân có vẻ vô cùng yếu đuối, môi trắng bệch.

Tiền Xuyến đặt đứa bé bên cạnh Nguyễn Khiết, đôi mắt đỏ ửng, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Tiểu Khiết, cháu lên chức mẹ rồi.”

Nguyễn Khiết xoay đầu qua, đứa mắt nhìn đứa bé, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nheo, cả người được bao bọc trong tã lót màu đỏ, mắt vẫn còn chưa mở. Trong lòng cô bỗng trở nên vô cùng mềm mại, cười nói: “Chào mừng con nha, tên nhóc.”

Hai năm sau.

Nguyễn Khiết ôm con của mình là Trần Húc, đứng cạnh cây táo. Nguyễn Khê hái xuống mấy quả táo, lấy nước trong máng nước bên cạnh, rửa sạch rồi cầm qua gần bên tay của Trần Húc, chọc cho cậu bé nói: “Tiểu Húc à, gọi dì đi, nói là dì xinh đẹp nhất.”

Trần Húc bập bẹ cất tiếng: “Dì chinh chẹp nhất.”

Nguyễn Khê bật cười, lấy quả táo nhét vào trong tay Trần Húc.

Trần Húc đưa quả táo lên miệng cắn. Nguyễn Khiết đặt cậu bé xuống, bảo cậu bé đi tìm Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt chơi.

Cô ấy cũng đưa tay hái mấy quả táo, vừa rửa vừa trò chuyện cùng Nguyễn Khê, hỏi cô: “Chị cũng đã kết hôn với Lăng Hào lâu thế rồi sao không sinh một đứa con đi? Có phải lúc trước em sinh Tiểu Húc ra đã dọa chị sợ rồi hay không?”

Nhắc tới chuyện này, đúng thật là như vậy.

Lúc ấy khi Nguyễn Khiết sinh đứa bé ra, dọa cho Nguyễn Khê đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu lúc đó không phải sinh trong bệnh viện, còn có thể lựa chọn sinh mổ mà là ở sâu trong núi, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng ra.

Nguyễn Khê nhận lấy quả táo trên tay cô ấy, nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh con, nói sau đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận