[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 421

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, tay cầm chiếc cặp da, đôi dàng da bóng loáng, thể hiện ra khí chất của một thương nhân.

Một lát sau, Nguyễn Khê cất tiếng: “Tạ Đông Dương?”

Tạ Đông Dương mỉm cười rồi đi đến trước mặt Nguyễn Khê, nhìn cô nói: “Vậy mà lại là cô. Lúc vừa mới lướt qua cô, tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ. Ngài đúng là quý nhân hay quên, ngài quên luôn nhân vật nhỏ như tôi rồi phải không?”

Nguyễn Khê hơi cười: “Đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, mới nhìn thì thật sự không nhận ra được. Anh đã thay đổi rất nhiều, mặc vest, đi giày da, bao tay cũng là da. Bây giờ anh là một ông chủ lớn rồi phải không?”

Tạ Đông Dương vẫn cười: “Nói chung là cũng đủ ăn thôi, đi nói chuyện làm ăn thì phải giữ thể diện chứ, không mặc vest thì người ta sẽ không nhận ra mình. Cô cũng chẳng thay đổi gì nhỉ, trông cô vẫn giống như trước kia nên tôi nhìn một cái là đã có thể nhận ra cô rồi.”

Sau đó anh ta lại hỏi: “Cô cũng có hẹn ở đây à?”

DTV

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang đợi một người bạn.”

Tạ Đông Dương: “Tôi có hẹn người ta nói chuyện làm ăn, không thì lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Nói xong, anh ấy đưa tay vào trong áo vest rồi lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Nguyễn Khê: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Nguyễn Khê cầm tấm danh thiếp xem xét, sau đó cô cất nó đi và nói: “Bây giờ tôi sống ở trong con hẻm phía trước cửa. Lúc chúng tôi mở quán có bà cụ Châu hay tìm tôi may quần áo, anh có nhớ không? Tôi đã mua lại sân nhà bà ấy.”

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ồ, tôi nhớ rồi. Con trai của bà cụ đang ở nước ngoài!”

Nguyễn Khê khẽ gật đầu: “Đúng rồi. Bà cụ cũng sang nước ngoài dưỡng già nên đã bán sân cho tôi.”

Tạ Đông Dương nghe xong bèn gật đầu: “Được rồi, khi nào có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện.”

Vừa nói, hai người vừa cùng nhau bước vào nhà hàng, vẫy tay để tìm người mà mình đã hẹn trước. Nguyễn Khê đi vào trong sảnh lớn tìm Tưởng Tố Vân, trong khi đó Tạ Đông Dương lại đi đến chỗ mà mình đã đặt trước ở trên lầu.

Tưởng Tố Vân ngồi trên bàn và dựa vào bức tường bằng thủy tinh, khi nhìn thấy Nguyễn Khê thì cô ấy vội vàng vẫy tay với cô. Lúc Nguyễn Khê đi tới, ngồi xuống đối diện với cô ấy, Tưởng Tố Vân lớn tiếng hỏi: “Ban nãy là ai vậy? Anh ta ăn mặc như vậy, có phải là sếp lớn không?”

Nguyễn Khê đặt cái túi sang một bên: “Đấy là một người bạn mà tôi gặp được lúc mới mở cửa hàng. Sau này, tiền kiếm được ở cửa hàng quá ít, anh ta bèn chạy đến phương nam làm ăn. Bọn tôi đã vài năm không gặp rồi, không biết sao hôm nay lại tình cờ gặp nhau bên ngoài.”

Tưởng Tố Vân: “Trời ơi, cậu biết nhiều người giàu thật đấy.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy thì có ích gì chứ, họ cũng không quan trọng như các cậu.”

Tưởng Tố Vân trợn mắt nhìn cô: “Mấy lời nói này của cậu đúng là tát thẳng vào mặt tôi mà. Hồi trước, khi cậu từ chức, tôi cứ nghĩ cậu nhất định sẽ hối hận nhưng giờ tôi mới biết, hóa ra mình sai rồi.”

Nguyễn Khê bật cười:”Tôi cũng vừa hay đặt cược đúng.”

Hai người đang nói chuyện thì phục vụ đưa thực đơn đến, mỗi người Nguyễn Khê và Tưởng Tố Vân gọi hai món ăn riêng biệt.

Sau khi gọi đồ ăn và đưa thực đơn cho người phục vụ, Tưởng Tố Vân tiếp tục nói: “Cuối cùng tôi cũng đã nhìn ra, lá gan của cậu thật lớn đó. Chỉ cần là chính sách vừa đưa ra, cậu luôn xông vào trước vậy nên cậu mới có thể thành công. Cậu không biết đâu, lúc trước hai người trong đơn vị có ý với cậu ý, lúc cậu từ chối thì người ta coi thường cậu, bây giờ chắc họ hối hận c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khê hơi cười, lạnh nhạt nói: “Lúc ấy bọn họ có thích tôi, tôi cũng chẳng thích bọn họ.”

Tưởng Tố Vân nhìn Nguyễn Khê bật cười: “Không sai, mấy người kia so với chồng cậu đúng là không đáng nhắc tới.”

Chồng cô ấy đẹp trai, có công việc, gia cảnh tốt, lại còn yêu chiều vợ. Quả là hơn hẳn những người đàn ông bình thường.

Nguyễn Khê cũng không khiêm tốn với Tưởng Tố Vân, cô nói đùa: “Đúng vậy.”

Sau khi nói chuyện xong thì đồ ăn cũng được dọn ra bàn. Nguyễn Khê và Tưởng Tố Vân cầm đũa lên ăn, vừa ăn họ vừa nghĩ mình nên nói về chuyện gì. Nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về chủ đề vừa rồi, Tưởng Tố Vân: “Bây giờ môi trường trung ngày càng thoải mái, công việc làm ăn ngày càng tốt hơn, trong đơn vị còn có người ghen ghét đến đỏ mắt và đòi từ chức kìa.”

Nguyễn Khê vừa ăn đồ ăn vừa nói tiếp: “Việc từ chức có rất nhiều rủi ro, mình phải chịu phần trách nhiệm nguy hiểm ấy, nếu không làm được là toi đời luôn, không có gì có thể bảo đảm cả. Làm công chức nhà nước tốt xấu gì cũng như cái bát sắt, cả đời cũng không sợ thất nghiệp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận