[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 383

Như thế này đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được thì lại chẳng tốn chút công sức nào, bà cụ Châu vui vẻ cười nói: “Nếu như cháu thực sự định mua thì đương nhiên là tốt quá rồi, bán cho cháu trong này bà thực sự yên tâm.”

Bà cụ biết rõ Nguyễn khê mở hai cửa tiệm quần áo ở trong thành phố, trong tay không thiếu tiền, chỉ là bà cụ không ngờ cô lại có ý định muốn mua nhà, nếu không đã sớm hỏi cô rồi. Nếu Nguyễn Khê muốn mua thì bà cụ đương nhiên cảm thấy vô cùng ổn, trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn so với việc bán cho người khác.

Nguyễn Khê cầm lấy đai an toàn của túi da: “Vậy bà đừng tìm người khác để hỏi nữa, cháu về chuẩn bị tiền một chút rồi mấy ngày nữa sẽ tới tìm bà. Quyền sở hữu căn nhà này của bà không có vấn đề gì đấy chứ?”

Nghe nói nhiều căn nhà có quyền sở hữu không rõ ràng, một căn nhà có thể đứng tên nhiều người. Như vậy khi bán nhà sẽ rất phiền phức, vì phải được tất cả mọi người đồng ý, thủ tục sang tên cũng sẽ rườm rà hơn.

Bà cụ Châu nói: “Nhà của bà không có vấn đề gì, quyền sở hữu đứng tên bà, thủ tục đơn giản lắm. Cháu xem có nhà có tới mấy hộ gia đình ở, như vậy phiền lắm, phải được từng nhà đồng ý mới được.”

Vậy thì đơn giản, Nguyễn Khê cười nói: “Được, vậy bà chờ cháu về chuẩn bị tiền kỹ càng, rồi tới tìm bà.”

Bà cụ Châu vui vẻ nắm lấy tay của cô: “Ôi dào, may nhờ có cháu đồng ý mua nếu không nhà bà thực sự không thể bán được. Tiểu Khê, cháu là người phóng khoáng, bà thực sự rất thích cháu!”

Nguyễn Khê cười vỗ vỗ vào tay bà cụ: “Vừa khéo cháu cũng đang thiếu chỗ ở.”

Hai người bù trừ lẫn nhau, cả hai đều vui vẻ.

Nguyễn Khê đi từ trong nhà ra ngoài cửa, nụ cười trên môi vẫn không hề thu lại.

Nguyễn Hồng Quân mang xe đạp tới, nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, tại sao em cảm thấy so với chị bà cụ kia vẫn vui vẻ hơn vậy? Bỏ ra số tiền tiền mười hai nghìn để mua căn nhà cũ đó, hơn nữa còn là nhà trệt, đáng sao?”

Nguyễn Khê dong xe đạp tới cười nói: “Nhà trong thành phố, còn có cửa trước như thế này, đương nhiên là đáng rồi. Hiện tại cũng không có nhà cao tầng để mua, muốn sắp xếp để ở lại thành phố chỉ có thể mua những căn nhà trệt như vậy thôi.”

Nói xong cô ngồi lên xe đạp, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi lên ghế sau.

Nguyễn Hồng Quân cũng ngồi lên xe, Nguyễn Hồng Binh đuổi theo vài bước rồi cũng nhảy lên phía sau.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Những mười hai nghìn đồng đó, dù chị có muốn hay không, thuận miệng nói mua như vậy khiến em có chút bối rối đó, mười nghìn mà cứ như một trăm đồng vậy, mua nhà mà cứ như mua rau cải.”

Nguyễn Khê không nhịn được bật cười: “Cũng không thể coi là tùy ý được, sau này khi mở cửa hàng xong trong tay có tiền thì chị lại mua, nhưng thời buổi này không có ai rao bán nhà cửa, trừ khi cả ra đình ra nước ngoài, hoặc bởi vì công việc khá nên mua nhà cao tầng ở, gia đình dọn đi cả rồi mới nghĩ tới chuyện rao bán. Hơn nữa thực tế còn có những nhà nhỏ, tận bốn người có quyền sở hữu, thậm chí là năm bảy người, muốn nhiều người như vậy đồng ý bán già thực sự không dễ. Hiếm khi bà Châu muốn rao bán, vậy chị lập tức lấy đi, không thể do dự dù chỉ một giây được.”

Do dự dù chỉ nửa giây cũng là không tôn trọng tứ hợp viện!

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong gật đầu: “Vậy thì mua nó đi, để có thể sống trong thành phố dễ dàng hơn một chút!”

Bốn anh chị em họ vừa đạp xe vừa nói chuyện, Nguyễn Khê dẫn bọn họ đi tới gần cổng Thiên A, chơi ở quảng trường một lát, một bà cụ bán kem lạnh gần đó mời bọn họ mua.

Lúc này ở cửa trường học, những người rao bán đồ lạnh ở ven đường hoặc băng rôn quảng cáo đều dùng xe đạp kéo một cái thùng ra ngoài, trên thùng viết chữ. Bên trong lót một cái chăn trắng như tuyết, tất cả đồ lạnh đều bọc lại ở trong chăn.

DTV

Khi mở thùng kéo chăn bông ra, hơi lạnh lập tức phả lên mặt.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt muốn vị bơ, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh thì muốn đậu đỏ.

Ăn xong kem lạnh toàn thân mát mẻ thoải mái, bọn họ chơi ở quảng trường thêm một lát, sau đó đạp xe tới Thiên Đàn cách đó tám dặm.

Bốn người chơi ở tường vọng âm trong Thiên Đàn một chút, chủ yếu là vì Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh đã điên lên rồi.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Vân thử thử đứng hai bên tường vọng âm, Nguyễn Hồng Quân nằm nhoài ra nghe tiếng vọng, che miệng nói nhỏ: “Hồng Binh, trên m.ô.n.g em có nốt ruồi đó.”

Nguyễn Hồng Binh còn chưa lên tiếng, Nguyễn Thu Nguyệt đã nằm ngoài trên vách nghe thấy tiếng vọng, liếc mắt nói: “Trẻ con!”

Vì vậy nên Nguyễn Hồng Binh lại gần nói: “Đúng vậy, đồ trẻ con!”

Nguyễn Khê ở bên cạnh mỉm cười.

Vốn dĩ Nguyễn Khê còn muốn dẫn họ đi công viên Bắc Hải chèo thuyền nhưng không đủ thời gian, cho nên không thể đi. Lúc gần chạng vạng tối, cô dẫn bọn họ tới bộ giáo dục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận