[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 410

Lúc này Lăng Hào mới mở miệng nói: “Chính là ý muốn nói đã hết độc thân rồi, cháu và Khê Khê yêu nhau.”

“Hả?”

Mấy người khác vẫn chưa có phản ứng cụ thể nhưng cằm của Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đã muốn rớt xuống.

Những người còn lại không phản ứng mãnh liệt như họ, Nhạc Hạo Phong hiểu ý cười nói: “Đúng thật là chuyện tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cười vô cùng vui vẻ, lên tiếng phụ họa: “Đúng là chuyện tốt trời ban nha!”

Bọn họ đã chờ Nguyễn Khê yêu đương rất lâu rồi, lúc này có thể xem như đã giải quyết xong chuyện lớn cả đời người rồi. Chuyện này nếu còn không giải quyết nữa thì bọn họ thật sự là gấp muốn chết, có thể sẽ ra ngoài đường bắt người về cho cô.

Vui mừng xong cô ấy lại hỏi tiếp: “Chuẩn bị khi nào kết hôn?”

Nguyễn Khê cười nói: “Chuyện này thật sự không gấp lắm, trước mắt cứ yêu đương thế thôi.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Đã đến lúc gấp rồi, cháu và Lăng Hạo cũng không phải người xa lạ, từ nhỏ đã quen nhau, sớm hiểu rõ nhau rồi. Cha mẹ hai bên lúc trước đã từng gặp nhau, bây giờ lại ở chung với nhau nửa năm, còn chờ gì mà không cưới?”

Nguyễn Khê nói: “Làm bạn bè và yêu đương hoàn toàn khác nhau, trước đó quen biết nhiều năm như vậy đều không tính. Cháu lớn thế này chưa từng yêu đương với ai, chắc chắn phải yêu đương thật tốt rồi mới nghĩ đến chuyện kết hôn nếu không sẽ lỗ mất.”

Lăng Hào ngồi cạnh cô mỉm cười.

Nguyễn Thúy Chi chớp mắt mấy cái: “Hình như có chút đạo lý.”

DTV

Nếu Nguyễn Khê đã có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ sẽ không nói thêm gì nữa.

Nhộn nhịp ăn xong bữa cơm, lúc ra khỏi khách sạn tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi. Ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng không còn. Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đương nhiên vẫn về quê, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng tự về nhà.

Trên Đường về nhà, Trần Vệ Đông vừa đạp xe vừa lắc đầu thở dài, sau đó cất giọng nói: “Hôm nay xem như anh đã hoàn toàn hiểu rõ, trên đời này không có đứa em trai nào từ trên trời rơi xuống, tất cả đề có mưu đồ từ sớm, dấu diếm tâm tư đen tối!”

Giống hệt với những cô em gái trong miệng đàn ông!

Nguyễn Khiết tỏ vẻ đồng tình với những lời này của anh, gật đầu nói: “Tâm cơ của Lăng Hào cũng thật sâu!”

Cách nói chuyện và cư xử bên ngoài trông có vẻ vô cùng ổn trọng và đứng đắn, bên trong vậy mà lại nhiều tâm cơ!

Đương nhiên Nguyễn Khiết cũng chỉ nói bóng nói gió mấy câu, còn trong lòng cô ấy thầm nghĩ, còn hơn mấy người khác, cô ấy cảm thấy Nguyễn Khiết và Lăng Hào bên nhau rất tốt. Dù sao bọn cô cũng hiểu rõ Lăng Hào, hiểu rõ anh là người có thể đối xử với Nguyễn Khê vô cùng tốt.

Mà suy nghĩ trong lòng của Trần Vệ Đông cũng không phải như thế.

Anh ấy vừa về đến nhà, bước vào cửa đã vội vàng vào phòng ngồi xuống, sau đó lấy bút và viết linh tinh ra.

Nguyễn Khiết lúc đầu không để ý đến anh ấy, sau khi rửa mặt xong về phòng mới phát hiện anh ấy đang vùi đầu làm gì đó, thế nên yên lặng đứng sau lưng anh xem một lát. Sau đó dùng giọng điệu không chút cảm xúc đọc lên thành tiếng.

“Người anh thân thiết nhất của tôi…”

“Bây giờ tôi muốn nói với cậu một chuyện vô cùng không tốt…”

“Nguyễn Khê, cô ấy giờ đã là hoa có chủ…”

Trần Vệ Đông nghe tiếng động quay đầu lại nhìn cô.

Nguyễn Khiết: “...”

Sau Tết Dương Lịch không lâu lại đến Tết Âm Lịch.

Vì Tết phải về nhà nên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đóng cửa tiệm. Nguyễn Thúy Chi và mấy cô gái hoàn thành xong đợt công việc cuối cùng trong năm nay cũng chính thức được nghỉ lễ. Mọi người ai nấy tự về nhà mua đồ chuẩn bị đón năm mới.

Do trong nhà có nuôi mấy con gà, mọi người đi hết không ai cho ăn, thế nên Nguyễn Thúy Chi vẫn giống như hai năm trước, đưa chìa khóa cho một trong các cô gái, làm phiền cô ấy mỗi ngày sang trộn ít thức ăn cho gà, sau đó nhặt trứng đem về nhà ăn.

Ngày bọn người Nguyễn Khê chuẩn bị về nhà, đơn vị của Lăng Hào chưa cho nghỉ, hai người Nguyễn Khê và Trần Vệ Đông cũng chưa được nghỉ. Đương nhiên bọn họ đều không đến núi Phượng Minh. Nhưng dù sao cũng không mấy quan trọng, không cần thiết phải xin nghỉ phép gì đó.

Năm nay Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông về nhà ăn tết, đúng lúc thuận tiện, cũng muốn mua mấy món quà, sau đó mang theo thành ý đến thăm Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh. Dù sao Nguyễn Khiết cũng ở trong nhà Nguyễn Trường Phú ăn không uống không ba năm, phải luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp của người khác.

Một đêm trước ngày về nhà, Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê đến phòng của mình nói chuyện.

Nói chuyện gì mà người ngoài không thể nghe, chỉ biết lúc Nguyễn Khê ra khỏi phòng của anh thì trên cổ có thêm hai dấu hôn đỏ thẫm. Vừa lúc đang mùa đông, hôm sau cô lấy khăn choàng quấn lên cổ thật chặt chẽ.

Lúc về đến nhà cũng là một ngày trước giao thừa, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy con trai, con gái, cháu trai và cháu gái đều quay về, đương nhiên rất vui mừng, cười đến mức mặt mày đều đỏ ửng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận