[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 161

Nguyễn Trường Sinh không nhịn được cười thành tiếng, lần đầu tiên phát hiện tham tiền cũng có thể đáng yêu như thế.

Mì sợi cắt gọn. Nguyễn Trường Sinh đặt mì sợi trên đĩa cho mì dậy một lát, anh ấy đi ra ngoài vườn rau xanh hái một ít rau về. Sau khi rửa sạch thì đi vào nhà bếp, tưới dầu ớt lên rồi bưng đến trước mặt Tiền Xuyến.

Tiền Xuyến nghe được mùi dầu ớt thơm ngào ngạt đã không nhịn được mà nuốt nước miếng, chờ mì sợi nóng hầm hầm bày ở trước mặt, cô ấy không nói hai lời cầm đũa lên gấp mì sợi, hút một hơi một ngụm lớn.

Nguyễn Trường Sinh ngồi xuống trước mặt cô ấy: “Cũng không có người tranh với cô, cô ăn chậm một chút.”

Tiền Xuyến vừa ăn vừa nói: “Đã hai ngày rồi tôi chưa ăn gì tử tế.”

Nguyễn Trường Sinh mặc kệ cô ấy, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì để cô ấy thoải mái.

Vừa rồi đã kể xong chuyện của anh ấy, anh ấy nhìn Tiền Xuyến ăn mì, lại hỏi chuyện của cô ấy: “Tuổi tác của cô không nhỏ, chắc là người trong nhà cũng tìm đối tượng cho cô rồi, có xem trọng ai không?”

Tiền Xuyến ăn mì, nói: “Không có hứng thú, từng gặp mấy người, vừa gặp đã bị tôi hù chạy mất.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Chắc chắn là bôi mặt đầy tro và ăn mặc như một đứa ăn mày đi xem mắt.

Anh ấy chợt hắng giọng, nhìn Tiền Xuyến hỏi: “Cô cảm thấy tôi như thế nào?”

Động tác ăn mì của Tiền Xuyến chậm lại, ngước mắt nhìn Nguyễn Trường Sinh. Nhìn thẳng anh ấy một lát, cô ấy lại vội vàng cụp mắt xuống. Sau đó cô ăn hai đũa mì, hắng giọng nói: “Cũng tạm được.”

Nguyễn Trường Sinh không vòng vèo: “Có muốn thử với tôi một chút không?”

Tiền Xuyến nghe được thì cơ thể khựng lại, sau đó cô ấy vội vàng há miệng ăn một ngụm mì sợi lớn, sau khi ăn mì xong vừa lòng thỏa ý không còn gì lưu luyến, cô đặt đũa xuống bàn, đứng dậy chạy: “Một tô mì sợi đã muốn lấy tôi à, nằm mơ!”

Nguyễn Trường Sinh còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô ấy nhanh như chớp biến mất khỏi cổng.

“...”

DTV

Thôn Xích Vũ, mặt trời đổ bóng về phía tây.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đã làm xong hai bộ đồng phục, nhưng trong thôn còn có những người khác muốn sửa quần áo, cho nên bọn họ còn ở lại thôn chưa đi. Xem chừng lát nữa có thể xong công việc, nếu như còn đủ thời gian thì trực tiếp dọn dẹp một chút rồi về tiệm may.

Bởi vì chuyện của Tạ Đào, hôm qua Nhị Mai không thể sửa quần áo, hôm nay lại cầm quần áo đến tìm Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi.

Sau khi sửa xong quần áo rồi trả tiền, cô ấy cầm quần áo vui vẻ đi về nhà.

Sau đó cầm quần áo mới vừa đi được nửa đường, trùng hợp đụng phải Tạ Đào vừa từ bên ngoài về.

Nhìn thấy Tạ Đào thì cô ấy càng thêm vui vẻ, vẫy tay gọi tên Tạ Đào và chào hỏi cô ấy, kết quả Tạ Đào như thật sự hoàn toàn không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn cô ấy một chút, cúi đầu đi thẳng vào nhà.

Nhị Mai nghi hoặc, thật sự cho rằng Tạ Đào không nghe thấy cho nên cầm quần áo đi vào nhà cô ấy.

Sau đó mới vừa vào nhà đã nghe tiếng khóc của Tạ Đào truyền ra từ trong phòng.

Cô ấy đi vào gian phòng của Tạ Đào, chỉ thấy Tạ Đào nằm lì trên giường, mặt chôn trong gối đầu, khóc cả người run run.

Nhị Mai không biết Tạ Đào bị làm sao, lập tức ngồi xuống đưa tay nâng vai cô ấy lên, hỏi cô ấy: “Làm sao vậy?”

Tạ Đào chỉ khóc, căn bản không để ý đến Nhị Mai, lần này vừa khóc là khóc đến chạng vạng tối, sắc trời u ám.

Mẹ Tạ và thím của Tạ Đào vừa trở về, vừa về tới nhà đã nghe được tiếng khóc của Tạ Đào. Thế là hai người vén màn cửa gian phòng, trước sau đi vào phòng, thấy Nhị Mai thì hỏi trước một câu: “Con bé sao vậy?”

Nhị Mai lắc đầu: “Khóc một hồi.”

Mẹ Tạ và thím của Tạ Đào nhìn nhau, đại khái là đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng các bà đến làm cho Tạ Đào trút lòng, lập tức bảo Nhị Mai tránh qua một bên rồi ngồi vào cạnh Tạ Đào, vỗ vỗ cô ấy hỏi: “Cuối cùng là như thế nào vậy?”

Tạ Đào khóc đến nỗi gần như thở không ra hơi, hơi buông gối đầu hít thở một chút, sau đó nghẹn ngào nói: “Quá muộn, tất cả đã quá muộn... Con đi quá muộn... Anh ấy đã có đối tượng rồi, mà còn là cô gái ở trên trấn.”

Nghe nói như thế, mẹ Tạ hít một hơi thật sâu, an ủi Tạ Đào nói: “Quên đi thôi, thế giới này cũng không phải chỉ có một người đàn ông là Nguyễn Trường Sinh. Bỏ qua cái này thì cũng ta tìm cái khác.”

Tạ Đào khóc con mắt vừa đỏ vừa sưng: “Đi đâu tìm được người tốt hơn anh ấy? Căn bản là tìm không thấy!”

Nói rồi cô ấy nện chân của mình, vừa vội vừa hối hận: “Lúc ấy không nên nói đến chuyện chị ba của anh ấy, không nhắc tới chuyện này thì con và anh ấy bây giờ đã kết hôn rồi. Bây giờ không có cơ hội, hoàn toàn không có cơ hội!”

Mẹ Tạ nhìn Tạ Đào, vừa tức vừa buồn bực, vừa đau lòng vừa hối hận còn rất bực bội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận