[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 359

Chuyển vải vào trong phòng xong, cũng gần đến thời gian các cô gái phải về nhà. Nguyễn Thúy Chi lịch sự mời bọn họ ở lại ăn cơm nhưng đương nhiên họ đều không ở lại, cười lịch sự nói vài câu rồi đi về nhà.

Nguyễn Khê cũng không vội làm việc ngay, còn cùng Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh vào bếp làm sủi cảo giúp Tiền Xuyến. Nhiều người gói thì nhanh hơn, nhanh chóng gói xong sủi cảo rồi bày trên mặt bàn.

Nhạc Hạo Phong đun gần sôi nước thì từ từ thả sủi cảo vào trong, sau khi nước sôi thì lại thêm ba lần nước lạnh nữa.

Sủi cảo được gắp ra, Nguyễn Khê ngồi chờ bên cạnh bàn gặp một cái lên từ từ nhai.

Mùi thơm của cây tể thái cùng vị mặn mặn của thịt lợn lan tỏa trên đầu lưỡi, cô không nhịn được nở nụ cười thỏa mãn.

Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Có ngon không? Tiền Xuyến còn cố ý ra ngoài đào cây tể thái đó.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ngon ạ.”

Nói vài câu về chuyện sủi cảo, Nguyễn Thúy Chi lại hỏi Nguyễn Khê: “Tất cả mọi thứ đều đầy đủ cả rồi, có thể chính thức bắt đầu làm việc được rồi chứ? Cô thấy những cô gái kia cũng chờ đến sốt ruột rồi, vô cùng ngứa tay, hy vọng có thể lập tức may thử quần áo rồi đó.”

Nguyễn Khê nuốt sủi cảo trong miệng xuống, cười gật đầu nói: “Có thể, có thể ạ, đợt lát nữa ăn cơm xong cháu sẽ đi cắt vải. Cắt xong thì ngày mai sẽ đưa cho bọn họ bắt đầu làm, trước tiên cứ làm một bộ đơn giản thử đã.”

Mọi thứ đều không thể vội vàng được, đặc biệt là ở giai đoạn mới bắt đầu. Những cô gái kia dù đã có thể sử dụng máy may nhuần nhuyễn nhưng dù sao cũng chưa từng chính thức may quần áo, vẫn cần học thêm một chút, để bọn họ từ từ thích ứng.

Trước tiên làm một bộ đơn giản, sau đó nâng lên những kiểu khó hơn. Cứ như vậy làm ra từng bộ từng bộ, tay nghề cứ thế hình thành một thói quen máy móc, không cần động não cũng có thể may được, đến lúc đó làm mấy chục bộ cũng không thành vấn đề.

Vì thế sau khi cơm nước xong, Nguyễn Khê cũng không hề rảnh rỗi, lập tức bắt đầu cắt vải như cái rập giấy.

Cân nhắc đến việc các cô gái kia lần đầu tiên làm quần áo, cho nên cô không cắt nhiều, sợ khiến bọn họ áp lực, chỉ cắt đúng năm mươi tấm. Năm mươi tấm vải để cùng một chỗ, dùng d.a.o cắt tiến hành cắt trong một lần, cắt xong được đặt theo thứ tự từng mảnh.

Sợ nhầm vải, Nguyễn Thúy Chi còn cầm phấn ghi số ở phía trên.

Tất cả những miếng vải đều được cắt rất xong, Nguyễn Khê bỏ d.a.o cắt xuống, rút phích cắm để cất đi.

Trở lại bên cạnh thớt, cô đưa tay cầm tất cả miếng vải đã được cắt, đặt vào trong tay Nguyễn Thúy Chi nói: “Cô ba, trước tiên cô làm một cái cho cháu xem một chút đi, không có vấn đề gì thì mai cô có thể dạy bọn họ cách làm luôn.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu đỡ lấy vải, ngồi trước máy may bắt đầu may.

Trước đó Nguyễn Khê đã từng dạy cô ấy rồi, dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng cơ bản cô ấy vẫn còn nhớ cách làm. Có nhiều ký ức không nhớ rõ, Nguyễn Khê nói hai câu cô ấy đã nhớ ra rồi.

Nguyễn Thúy Chi nhanh tay, nhanh chóng may xong bộ quần áo.

DTV

Nguyễn Khê kiểm tra xong không có vấn đề gì, chỉ nói: “Chỉ cần làm theo tiêu chuẩn này là được rồi!”

Ngoài căn nhà màn đêm yên tĩnh, Nguyễn Trường Sinh, Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến đưa bọn trẻ đi tắm. Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi bận việc quần áo xong cũng đi rửa mặt, Nguyễn Thúy Chi hỏi Nguyễn Khê: “Đêm nay không về ký túc xá sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Sáng mai dậy sớm một chút rồi trở về là được, bây giờ đi muộn quá rồi, đóng cửa cả rồi ạ.”

Nguyễn Khê đành ở lại một đêm, rạng sáng ngày hôm sau đã dậy từ sớm rửa mặt rồi đạp xe trong tâm thế vội vã.

Phía Đông bầu trời hiện ra ánh sáng, tỏa ra ánh sáng như viên đá quý.

Dù có ở nơi xa trong lòng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc vào lúc chạng vạng tối thứ bảy, Nguyễn Khê lại thu dọn cặp sách, cùng Lý Hiểu Phương đi ăn cơm ở căng tin. Cơm nước xong xuôi cô vẫn tách khỏi đám bạn Lý Hiểu Phương đi tự học buổi tối, trở về ký túc xa thu dọn, đạp xe trở về nông thôn.

Lúc đạp xe về tới thôn trời đã tối, nhưng Nguyễn Thúy Chi và mọi người vẫn để cổng mở.

Cô mở cổng đi vào trong sân nhỏ, mọi người thò đầu từ phòng chính ra lên tiếng chào hỏi cô.

Nguyễn Khê dựa xe vào tường xong, đi về phía phòng chính, hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Làm việc thế nào rồi ạ?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn cô cười: “Cháu vào xem một chút đi.”

Nguyễn Khê vừa đi vào trong thì thấy năm mươi bộ quần áo đã được làm xong. Cô xem mỗi bộ một chút, dù là chỉ khâu hay những chi tiết nhỏ đều được xử lý rất tốt, hơn nữa tất cả đều đã được ủi qua.

Tiến độ làm việc nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, Nguyễn Khê cười nói: “Thật sự không tệ nha.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận