[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 303

Sau đó cô ta đột nhiên như phát điên rồi vậy, muốn xông lên liều mạng với Nguyễn Khê. Nhưng Nguyễn Trường Phú phản ứng rất nhanh, ông ta đứng dậy kéo cô ta ngược về lại.

Ông ta không cho... Diệp Thu Văn cơ hội nổi điên nữa, trực tiếp giận dữ bảo: “Không ăn thì cút ngay về phòng!”

Thoạt trông Diệp Thu Văn như đã bị giận dữ lấp hết não rồi. Cô ta đứng dậy ôm lấy trán, dáng vẻ như không đè ép được sự điên dại. Sau đó khuôn mặt cô ta vặn lại một cái, khóc to lên, hệt như trong lòng đang nín nghẹn đau khổ và uất ức. Cô ra vừa khóc vừa bảo: “Rốt cuộc các người muốn tôi thế nào nữa thì các người mới vui vẻ. Rốt cuộc các người muốn ép tôi đến mức thành cái gì thì mới vui vẻ?”

Cô ta khóc quá đau đớn, quá tổn thương, đến mức hầu như không thở được.

Những người khác đều không nói chuyện, Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này Diệp Phàm đột nhiên vỗ mạnh lên bàn ăn, tâm trạng như bị tháo cương vậy, nhìn chằm chằm cô ta rống lớn: “Diệp Thu Văn! Rốt cuộc thì ai đã ép chị hả? Rốt cuộc là ai trong nhà này đã bức ép chị? Tất cả lời dối trá đều do chị nói! Chuyện đồi phong bại tục là do chị tự làm! Thi đại học cũng chỉ chính chị không thi đậu! Chị vẫn hưởng thụ những thứ tốt nhất trong cái nhà này!”

Trước nay Nguyễn Hồng Quân chưa từng bắt gặp Diệp Phàm phát hỏa tại nhà. Cậu lại càng bị dọa sợ hơn, thậm chí còn thấy anh dọa người hơn cả việc nhìn thấy Nguyễn Trường Phú phát hỏa. Tuy vậy, cậu ấy cũng không dám nói gì cả, ánh mắt liếc qua liếc lại, hết nhìn cái này một lúc lại nhìn cái kia một lúc.

Cả Diệp Phàm cũng bùng nổ rồi, bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt cũng không nén lại nữa, nhìn Phùng Tú Anh đang cúi đầu rơi nước mắt, bảo: “Có mấy lời con vẫn luôn giấu trong lòng mà không dám nói, nhưng hôm nay nhất định con phải nói ra. Diệp Thu Văn chính là báo ứng của các người! Này thì cung phụng rồi dỗ dành cô ta nhé, cô ta đã hồi báo các người như hiện tại đó! Làm bẽ mặt các người, đập chén của các người, mắng chửi các người! Bây giờ các người đã thấy rõ hết chưa, cô ta chính là một con nhỏ vô dụng ích kỷ, dối trá, vô tâm vô phế, hung ác độc địa!”

Lửa giận trên mặt Nguyễn Trường Phú như đọng lại, ông ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt: “Cô cũng muốn ăn đòn phải không? Cô ngại trong nhà chưa đủ loạn chứ gì? Cô lại trút cái thứ gì ra vậy hả?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn ông ta trả lời: “Từ khi nào mà cái nhà này chưa loạn hả? Từ nhỏ đến lớn, trong mắt các người, trừ Diệp Thu Văn ra thì có còn ai khác sao? Dựa vào đâu mà có gì tốt cũng cho cô ta, dựa vào đâu mà bắt tất cả chúng con chịu đựng? Cô ta là mặt trời hả? Cô ta xứng sao? Mấy người đào tim móc phổi ra mà nuôi được một thứ như vậy đó, con thấy hả dạ lắm! Con còn không được nói mấy câu à!”

Nguyễn Trường Phú tức giận đến mức cả người run lên: “Nguyễn! Thu! Nguyệt!”

DTV

Phùng Tú Anh thật sự là ngồi không yên, giơ tay lên lau mũi một cái, đứng dậy quay về phòng.

Nguyễn Trường Phú tức giận đến không chịu nổi, cũng tự xấu hổ đến không chịu nổi, ngồi rồi thì không muốn ngồi nữa, đen thẳng mặt ra khỏi phòng ăn.

Hai người bọn họ vừa đi, trong phòng ăn chỉ còn lại tám đứa bé với một bàn đầy tràn thức ăn.

Diệp Thu Văn đỏ mắt, cắn răng mà mặt đầy lệ. Giây phút vừa nhìn về phía Nguyễn Khê, trong giọng nói không hề ẩn chứa bất kỳ cảm xúc gì, không giận cũng chẳng thù, chỉ bảo: “Mày thắng rồi, mày vui chưa?”

Nguyễn Khê liếc cô ta: “Đừng có tự coi trọng mình quá, trước nay tôi chưa từng tranh với cô!”

Diệp Thu Văn nhếch miệng: “Mày dám nói mày không đi? Từ lúc mày bắt đầu tới thành phố, mày đã nhắm vào tao. Mày tới là để khắc tao, mày như nguyện rồi, tao chúc mừng mày đã đẹp ý!”

Nguyễn Khê lười lảm nhảm với cô ta thêm nữa: “Vậy thì cảm ơn cô nhiều lắm.”

Diệp Thu Văn nhếch nhếch miệng, khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Khê một lúc, đi ra khỏi nhà ăn với biểu cảm chật vật rồi đi lên lầu.

Cô ta, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều đi rồi, bầu không khí trong phòng ăn phút chốc như được hồi sinh vậy, chủ yếu là vì khuôn mặt Nguyễn Hồng Quân đã bình tĩnh lại. Cậu ấy hắng giọng, nhìn Nguyễn Khê bảo: “Chị cả, đi hết rồi, tự chúng ta ăn mừng ạ?”

Nguyễn Khê nhìn về phía hắn cười một cái: “Phải, tự chúng ta ăn mừng!”

Có Nguyễn Hồng Quân hùa vào, bầu không khí trong nhà ăn bèn chậm rãi thả lỏng, biểu cảm Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt cũng từ từ hòa hoãn. Từ tận đáy lòng, Nguyễn Khiết cũng thở phào, chậm rãi lấy lại niềm vui từ việc thi đậu đại học.

Sau đó, ngay lúc bầu không khí từ từ tốt lên, Nguyễn Thu Nguyệt chợt quét một cái qua nhân tố không hài hòa, bèn nhìn nhân tố không hài hòa đó, hỏi một câu: “Sao cô vẫn còn ở đây chưa đi nữa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận