[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 440

Người đàn ông dẫn đầu gây rối không dám nhúc nhích, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Cảnh sát cầm dùi cui điện hỏi những người đến giúp đỡ gây rối: “Còn mấy người? Trong tay mấy người có gì?”

Lúc đó bán nhà không có giấy chứng nhận nhà ở, bọn họ lúc đó chỉ dựa vào một tay giao tiền một tay giao chìa khoá là coi như đã bán xong, ở nông thôn bán nhà đều như vậy cả.

Trong tay bọn họ chẳng có gì cả, chỉ có cái miệng, vì thế hét lớn: “Chúng tôi không bán nữa!”

Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Muộn rồi! Chuyện sớm đã qua rồi!”

Nếu như nói lời này vào hai năm trước thì còn nói được, bây giờ nhìn thấy căn nhà đáng giá nhiều tiền liền nói không bán nữa, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đều đã trôi qua 7, 8 năm rồi, bây giờ lại nói đổi ý không bán nữa, có thấy buồn cười không cơ chứ?

Nguyễn Khê không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với bọn họ, chuyện cần nói cũng đã nói cho rõ ràng rồi, cô nhìn sang cảnh sát đứng đầu nói: “Đồng chí cảnh sát, sự việc chúng tôi đã khai báo rõ ràng rồi, chúng tôi đã có thể đi chưa?”

Cảnh sát nhìn Nguyễn Khê rồi lại nhìn những người đang gây rối trước mặt.

Chuyện căn nhà thuộc sở hữu của ai cũng không phải thuộc quyền kiểm soát của bọn họ, hơn nữa đây cũng không phải chiếm đoạt nhà làm của riêng, bọn họ chỉ có thể hòa giải và giải quyết xung đột, không để gây ra rắc rối. Nếu như sự việc đã được nói rõ ràng, bọn họ đương nhiên sẽ không giữ ba người Nguyễn Khê lại.

Sau một lúc, cảnh sát đứng đầu nói: “Được, mấy người đi đi.”

Mà những kẻ gây rối đương nhiên không bằng lòng, lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đi ra ngoài, bọn họ cố ý dồn đến chặn trước mặt. Không còn cách nào khác, vài người cảnh sát phải dùng dùi cui điện chạy tới dọn đường, thét bọn họ lùi ra.

Ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đứng đó, dùng ánh mắt đối đầu với mấy người gây rối.

Đến khi những người phía trước chịu nhường đường, bọn họ mới trực tiếp rời đi.

Lúc lái xe trở lại thành phố, Nguyễn Trường Sinh ngồi ở phía sau hỏi: “Nếu bọn họ lại đến thành phố gây rối thì sao?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn ngắm cảnh vật phía bên ngoài, không nhiều lời nói: “Báo cảnh sát.”

Mấy căn nhà này cô đã mua được 7, 8 năm rồi, cũng không phải hai năm gần đây mới thu mua. Cô bỏ ra nhiều tiền như vậy mua nhà của họ ở lúc giá cả thấp nhất, cho bọn họ vào thời điểm ấy giàu có một lần, để bọn họ có những ngày tháng tốt đẹp hơn nhiều so với những người khác trong nhiều năm như vậy, bây giờ chả nhẽ lại trả nhà cho bọn họ? Cô không phải thánh, trên đời này cũng chẳng có chuyện chiếm được hết cái tốt về mình.

DTV

Bỏ qua cái chủ đề gây rối này, Nguyễn Trường Sinh cũng không khỏi cảm thán: “Tiểu Khê, cháu cũng thật may mắn, giống như là có thần phù trợ vậy. Hai năm nay chúng ta đều sống ở thành phố, có công ty và xí nghiệp, lúc trước còn nói cháu mua mấy căn nhà ở nông thôn là bị lỗ rồi, căn bản là không dùng đến, mua về chỉ bỏ đó cho cỏ dại mọc, ai ngờ được mấy căn nhà đó còn được quy hoạch.”

Theo anh ấy thấy thì vận khí này quả thật là thần kỳ.

Nếu không phải thật sự xảy ra trước mặt, anh ấy tận mắt chứng kiến, thì quả thực có c.h.ế.t cũng không tin.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào rồi cười, ngại ngùng thừa nhận là cô may mắn.

Sau khi ký thỏa thuận phá dỡ, Nguyễn Khê đã nhờ Nguyễn Trường Sinh bớt chút thời gian giúp cô về nông thôn vài lần, làm hết các thủ tục còn lại và chủ yếu là gửi tài khoản nhận tiền cho bí thư Lý.

Công ty có xe nên Nguyễn Trường Sinh chạy đi làm chút chuyện cũng không có gì quá phiền phức.

Ngày từ nông thôn trở về khi làm xong mấy việc lặt vặt, Nguyễn Trường Sinh vào văn phòng nói với Nguyễn Khê: “Mọi việc đều bàn bạc ổn thỏa rồi, nhưng chú nghe chủ nhiệm Lưu nói, bọn họ bây giờ định hợp lực nhau lại tìm luật sư lên toà kiện cháu.”

Nguyễn Khê không quan tâm, đáp lại: “Sao cũng được, cháu sẽ nghe theo toà án.”

Nguyễn Trường Sinh không yên tâm lắm, nhìn Nguyễn hỏi: “Vậy nếu họ thực sự kiện, liệu họ có thể thắng được không?”

Nguyễn Khê cầm cốc cà phê lên uống vài ngụm: “Bọn họ cái gì cũng không có, lấy cái gì kiện? Lấy miệng kiện sao?”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy thì gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.

Tháng sáu ánh nắng chói chang, cành dương trắng lá tươi xanh mát.

Nguyễn Khê ra khỏi ngân hàng, đeo kính râm lên để lái xe.

Tiền phá dỡ đã chuyển vào tài khoản của cô thành công, nhưng đến nay vẫn chưa nhận được lệnh triệu tập của tòa án. Về tình hình ở nông thôn đang xảy ra cụ thể chuyện gì cô cũng không hỏi thăm, tóm lại bọn họ cũng không đến thành phố làm phiền.

Khi lái xe về đến công ty, cô vừa bước lên lầu thì trợ lí Trình Nặc Nặc đã đến chào và nói với cô: “Giám đốc Nguyễn, giám đốc Tạ và cô Ôn đang ở đây, họ đang đợi cô ở trong văn phòng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận