[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 318

Bây giờ Nguyễn Khê đã học khôn rồi, cô kêu Tạ Đông Dương: “Anh đem máy may xuống để cho tôi đạp thử xem.”

Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Ôi em gái à, với quan hệ hiện tại này của chúng ta, tôi còn có thể lừa cô hay sao?”

“Chuyện này thật sự không thể nói chắc chắn được.”

Tạ Đông Dương chuyển máy may từ trên xe ba gác xuống.

Nguyễn Khê đi tới lấy phần thân máy may ra, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt, sau đó lại đưa chân đạp thử.

Thấy máy may không có vấn đề gì quá rõ ràng, cô lại đẩy chiếc xe ba gác ra để chạy thử.

Đợi cô chạy thử xong, Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Tin tôi chưa?”

Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Cũng không tệ, ngoại trừ cũ ra thì không có chuyện gì cả, không phải anh nói không có tiền ứng trước giúp tôi sao?”

Tạ Đông Dương có hơi đắc ý nói: “Mặt mũi của anh trai đây vẫn còn đáng giá một trăm tám mươi tệ.”

Nguyễn Khê lười để ý nhiều tới anh ấy, cô đẩy xe ba gác vào lại cửa hàng.

Tạ Đông Dương không hiểu: “Sao thế? Cô không muốn sao?”

Nguyễn Khê đang đẩy xe quay đầu lại nhìn anh ấy: “Tôi muốn, nhưng không phải anh nói muốn đi nhập hàng với tôi sao? Trước tiên đi với anh một ngày, buổi tối nhập hàng xong tôi lại trở về đây lái về chứ sao.”

Tạ Đông Dương nghe thấy nhập hàng thì có chút phấn khởi: “Tôi thật đúng là không uổng công kết bạn với người bạn này mà.”

Nguyễn Khê cất kỹ xe ba gác vào cửa hàng, gọi Tạ Đông Dương: “Bây giờ đạp xe đạp đi theo tôi đi.”

DTV

Tạ Đông Dương rất vui mừng, vội vàng dắt một chiếc xe đạp ra, sau khi đi ra ngoài với Nguyễn Khê thì nhanh chóng khóa cửa lại rồi đi theo cô.

Anh ấy vốn tưởng rằng Nguyễn Khê sẽ dẫn mình đi đến khu nhà máy ở ngoại ô, nhưng kết quả Nguyễn Khê lại dẫn thẳng anh ấy tới nhà ga.

Sau khi vào nhà ga mua vé xong, anh ấy vẫn còn có chút lờ mờ, hỏi Nguyễn Khê: “Đi xa vậy sao?”

Nguyễn Khê dẫn anh ra sân ga đợi tàu: “Cũng chỉ xuống một trạm dừng thôi, một tiếng nữa sẽ đến. Tôi đã ấn định thời gian rồi, tàu sẽ đến sớm thôi, buổi chiều vừa vặn cũng sẽ có chuyến trở về, thật sự rất tiện.

Tạ Đông Dương lại hỏi: “Tại sao lại không đi ngoại ô?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ấy: “Tôi đã đi khắp vùng ngoại ô rồi, tôi cũng đi rất nhiều nơi dọc theo tuyến đường sắt, toàn bộ đồ ở bên trong khu nhà máy này đều là rẻ nhất, chi phí tiền xe vừa đi vừa về cũng là thấp nhất. “

Tạ Đông Dương: “Bọn họ để cho tư nhân nhập hàng sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừm.”

Tạ Đông Dương giơ ngón cái lên với Nguyễn Khê: “Không hổ là sinh viên tài năng trường Bắc Đại, nếu không sau này tôi gọi cô là ngài đi, ngài cảm thấy thế nào?”

Tàu hoả đến, bấm còi sắp vào trạm dừng.

Nguyễn Khê không thèm để ý tới anh ấy, sau khi tàu hoả mở cửa thì đi thẳng lên tàu.

Tạ Đông Dương đi theo cô lên tàu, tìm một chỗ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Nói này ngài Khê, làm sao mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy ngài lại có thể đi nhiều nơi như thế, còn có thể hỏi thăm rõ ràng như vậy?”

Cải cách mở cửa đã được quyết định vào tháng mười hai năm ngoái, đến nay cũng chỉ mới diễn ra được ba tháng rưỡi. Bỏ đi khoảng thời gian phản ứng ban đầu và bỏ đi thời gian qua năm mới, thời gian còn lại thậm chí còn ít hơn, làm sao có thể làm như thế này được chứ?

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Chuyện mà mình làm không được thì cũng đừng nghi ngờ người khác làm không được, như việc thi đại học chẳng hạn.”

Vẻ mặt Tạ Đông Dương như nghẹn họng: “...”

Được rồi, hôm nay không thể nào trò chuyện được rồi.

Nhưng Nguyễn Khê lại hỏi anh ấy: “Lần thứ nhất thời gian ôn tập ngắn nên không thi đậu, mùa hè năm ngoái anh không thi lại sao?”

Tạ Đông Dương nói: “Đây không phải là vấn đề ôn tập. Cô cho tôi ôn tập một năm nữa tôi cũng sẽ không thi đậu. Tôi ở trường học chỉ lo chơi. Tiếng chuông vào học hay tan học tôi còn không phân biệt được, lại còn xuống nông thôn tham gia vào đội sản xuất hai năm trời, có thể thi đậu được mới là quỷ.”

Nguyễn Khê mỉm cười quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, không nói tiếp về đề tài này nữa.

Người lần thứ nhất không thi đậu, cả lần thứ hai cũng không thi đậu không chỉ có một mình Tạ Đông Dương, mà còn có rất nhiều người khác nữa. Nguyễn Khê còn biết đến một người nữa đó là Diệp Thu Văn suy sụp cả về nhân cách và cả trạng thái tinh thần.

Trạng thái tinh thần của cô ta dường như đã suy sụp quá mức, đến nỗi không đứng dậy được.

Có lẽ cô ta không thể tự mình đứng lên được.

Nguyễn Thu Nguyệt viết thư cho Nguyễn Khê nói rằng sau khi Diệp Thu Văn thi rớt lại phát điên rầm rộ một trận, náo loạn trong nhà đến gà bay chó sủa, ai nấy đều không yên. Nguyễn Trường Phú hoàn toàn thất vọng về cô ta, cũng vì dạy dỗ cô ta nên đã đưa cô ta đến trang trại tham gia sản xuất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận