[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 382

Cứ từ từ đạp xe như vậy, khi đến thành phố đã là giữa trưa, bụng cũng đã đói, Nguyễn Khê lập tức đưa Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh đi tìm nơi ăn trưa.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hồng Quân và hai người họ tới Bắc Kinh, đương nhiên phải dẫn họ đi ăn gì đó mới được.

Nguyễn Khê lập tức đưa bọn họ tới một quán đồ ăn Tây, đỗ xe ở trong nhà xe rồi đi vào trong tìm chỗ trống, lấy thực đơn từ tay người phục vụ, đưa ra trước mặt họ nói: “Các em xem xem, gọi muốn nào cũng được, ăn no thì thôi.”

Biết rõ hiện tại Nguyễn Khê có tiền, Nguyễn Hồng Quân cười nói: “Chị cả, vậy bọn em không khách sao đâu nhé.”

Nguyễn Khê khẽ cười: “Nếu giờ mà còn khách sao chị sẽ nổi giận với các em đó.”

Nói xong bốn người đều bật cười.

Đương nhiên bọn họ sẽ không quá khách sáo, nhìn thực đơn một chút rồi gọi vài món mình thích ăn.

Nguyễn Khê định buổi chiều sẽ dẫn bọn họ đi tới mấy nơi nổi tiếng trong thành phố để họ tham quan một chút, có thể chơi một vài trò chơi, không chơi được thì để sáng hôm sau lại chơi tiếp, vừa khéo chiều ngày mai Nguyễn Khiết phải đi nghe tọa đàm khoa học một chút.

Nhưng thời tiết buổi trưa vô cùng nóng, cho nên Nguyễn Khê không đưa họ đi tham quan ngay. Vừa hay cô có chút chuyện phải làm, nên đưa họ đi một chuyến đến nhà bà cụ Châu trước.

Mặc dù Nguyễn Khê đã sớm không còn tham gia quầy hàng nhưng cũng không thể sống mà không nhận việc may vá, mở hàng vài năm có tích góp được tình cảm của một số khách quen, những năm này cô đều giúp họ may quần áo, làm xong thì đưa tới cho họ.

Nguyễn Khê đưa Nguyễn Hồng Quần đạp xe tới cổng nhà bà cụ Châu, để xe đạp ở cạnh cổng, đi vào trong cánh cổng lớn khép hờ, gọi hai tiếng vào bên trong: “Bà Châu.”

Một lát sau, trong nhà truyền đến tiếng của bà cụ Châu: “Ai đó? Vào đi.”

Nguyễn Khê đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi vào trong sân, họ đi qua phòng chính vén bức rèm che côn trùng đi vào gian phòng bên trong, vào nhà thấy bà cụ Châu đang ngả người trên chiếc giường nhỏ, một tay cầm một cái quạt hương bồ, cô cười nói: “Bà Châu, là cháu.”

Dáng vẻ bà cụ Châu như vừa mới tỉnh ngủ, từ từ lên tiếng: “Là Tiểu Khê đấy à.”

Nói xong mới ngồi dậy nhìn Nguyễn Hồng Quân hỏi: “Đây là ai vậy?”

Nguyễn Khê cười nói: “Bọn họ là em trai và em gái cháu, theo tới chơi ạ.”

Bà cụ Châu không hỏi nữa, dùng quạt hương bồ trong tay chỉ chỉ cái ghế nói: “Mau ngồi xuống nói chuyện, tự mang ghế ra ngồi đi.”

Nguyễn Khê không định ở lại lâu, đương nhiên không ngồi xuống. Cô mau chóng đặt quần áo lên trên giường, nói với bà cụ Châu: “Bà Châu, cháu mang quần áo làm xong rồi tới, chúng cháu còn có việc, không ở lại quấy rầy bà thêm nữa.”

Bà cụ Châu tin tưởng tay nghề của Nguyễn Khê, không kiểm tra quần áo đứng lên nói: “Chờ một lát, bà đi lấy tiền cho cháu.”

Bà cụ đi vào phòng một lát rồi ra ngoài, để tiền vào tay Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê nhận tiền công xong khách sáo nói: “Bà Châu, bà nghỉ ngơi đi, chúng cháu đi trước. Rảnh cháu sẽ lại tới thăm bà, lần tới thời gian nói chuyện sẽ nhiều hơn, cháu sẽ nói chuyện với bà ạ.”

Bà cụ Châu đưa bọn họ ra ngoài, lúc đưa ra phòng chính bà cụ chợt nhớ ra gì đó, vội kéo Nguyễn Khê lại hỏi: “Tiểu Khê, cháu là người từ bên ngoài tới đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Cháu là người ở nơi khác.”

Bà cụ Châu nhìn cô nói: “Vậy cháu có thể hỏi giúp bà một chút xem có người muốn mua nhà trong thành phố không.”

Nguyễn Khê lo lắng suy nghĩ một chút, chỉ chỉ xuống chân: “Là căn nhà này sao?”

DTV

Bà cụ Châu gật đầu nói: “Cơ thể bà gần đây thực sự không thể cố gắng được nữa, bà đã bàn với người trong nhà sẽ ra nước ngoài nghỉ ngơi rồi. Căn nhà này sau này sẽ không có người ở, vừa hay bọn nó ở nước ngoài gặp chút chuyện thiếu tiền, cho nên bà nghĩ nên bán căn nhà này đi đổi lại ít tiền. Nhưng người địa phương đều đã có nhà rồi, họ cũng chán ở nhà trệt rồi, muốn ở nhà cao tầng cho nên không ai muốn mua. Đương nhiên, người có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy thực sự không có mấy người. Bà nghĩ nếu như người từ bên ngoài đến ở lại đây thì có thể sẽ đồng ý mua.”

Nguyễn Khê chớp chớp mắt: “Bà chắc chắn muốn bán nhà sao?”

Bà cụ Châu thở dài nói: “Muốn bán mà không được, cũng đi đi lại lại một thời gian rồi.”

Nguyễn Khê nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy bà định bán bao nhiêu vậy ạ?”

Bà cụ Châu nói: “Người trong nhà có thể thương lượng, mười hai nghìn.”

Tim Nguyễn Khê đập nhanh hơn vài nhịp, nhìn bà cụ Châu cười một chút nói: “Vậy nếu được… cháu mua nhé?”

Bà cụ Châu sững sờ, ngây người một lúc bất ngờ nói: “Cháu mua sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng, trong tay cháu vừa khéo có chút tiền, hơn nữa cháu không có nhà ở trong thành phố, vẫn luôn muốn mua một căn, nhưng luôn bận rộn nên không có thời gian để tìm. Nếu bà thực sự muốn bán vậy thì để cháu mua, cháu sẽ không mặc cả với bà đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận