[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 320

Tạ Đông Dương thấy Nguyễn Khê rất mệt, nên để cho cô đến chỗ ngồi ngồi, còn mình thì trông hàng hoá.

Sau khi xuống tàu ở nhà ga thì dễ dàng hơn rất nhiều, vì bọn họ có xe đạp nên chỉ cần buộc túi trực tiếp vào phía sau xe là được.

Trên đường đạp xe trở về, Nguyễn Khê hỏi Tạ Đông Dương: “Anh dự định bày quầy hàng ở đâu?”

Tạ Đông Dương nói: “Tới cổng trước Đại Sách Lan đi, ở đây có nhiều người.”

Nguyễn Khê đương nhiên không hiểu rõ bằng anh ấy, chỉ nói: “Được, vậy tôi cũng tới đó, nhưng tôi chỉ có thể đi vào chủ nhật thôi.”

Từ thứ hai đến thứ bảy cô có tiết học, chỉ có chủ nhật mới có thời gian để ra ngoài.

Trong lúc đi học mỗi tuần ra ngoài bày quầy hàng một ngày, đợi đến khi được nghỉ hè thì ngày nào cũng ra ngoài bày quầy hàng, một năm này cô hẳn có thể kiếm được không ít tiền.

Tạ Đông Dương cười cười: “Vậy cô hẳn là sẽ không kiếm được nhiều tiền như tôi.”

Nguyễn Khê hừ một tiếng nhìn anh ấy: “Cũng không chắc chắn như vậy.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đạp xe đến tiệm sửa xe, Nguyễn Khê chuyển hàng hóa lên xe ba gác, lại kêu Tạ Đông Dương đưa máy may lên xe ba gác. Lúc đầu cô vốn là muốn lái xe ba gác trở về trường học, nhưng bây giờ cô lại thay đổi ý định.

Cô hít một hơi rồi nói với Tạ Đông Dương: “Tôi để hết tất cả những thứ này ở đây, sáng chủ nhật tôi sẽ đến thẳng đây lái, cùng anh đến Đại Sách Lan dọn quầy hàng bán. Anh cũng đừng đụng vào đồ của tôi, có bao nhiêu viên khuy áo tôi đều nhớ rõ hết đấy.”

Tạ Đông Dương tức giận bật cười: “Cô có thể có chút tin tưởng tối thiểu đối với nhân phẩm của tôi được không?”

Nguyễn Khê nhún vai: “Ai bảo ngay từ đầu anh đã dùng xe đạp Chim Bồ Câu Bay giả lừa tôi chứ.”

Tạ Đông Dương nín thở im lặng một hồi rồi gật đầu: “Quả thật là do lỗi của tôi.”

Thấy trời đã tối, Nguyễn Khê không tán gẫu với anh ấy nữa, cô đi ra ngoài lên xe chuẩn bị rời đi.

Khi đang đi, cô lại nghĩ tới điều gì đó, bèn gọi Tạ Đông Dương: “Anh có thể làm thêm cho tôi một cái giá đỡ đơn giản rồi dựng một cái bảng lên trên không, đến lúc dọn quầy bán hàng sẽ dùng, hẳn là sẽ thiếu tiền, tôi sẽ đưa cho anh.”

DTV

Tạ Đông Dương gật đầu với cô: “Được được được, đều chuẩn bị tốt cho cô, dù sao tôi cũng muốn làm.”

Nói xong, chờ Nguyễn Khê đạp xe đi rồi, anh ngồi lên cái ghế gấp nhỏ ở dưới rạp, một lúc sau anh ấy chợt nhớ ra - cô vẫn chưa trả tiền máy may và xe ba gác đã qua sử dụng cho anh! Hơn nữa lại còn phải chờ đến cuối tuần!

Anh ấy chợt vỗ mạnh vào đùi, vỗ đỏ cả đùi qua lớp quần!

Nhưng ngày hôm sau sau khi anh ấy đến Đại Sách Lan bày quầy hàng một ngày trở về, anh ấy hoàn toàn không thèm quan tâm đến chút chuyện này nữa, bởi vì tiền kiếm được vào ngày đầu tiên mở quầy hàng khiến cho anh ấy vui sướng đến mức suýt chút nữa làm rụng cả răng cửa.

Khi anh ấy đạp xe đạp trở về, xe đầu rồng thiếu chút nữa bay lên trời.

Đến cửa hàng sửa xe, sau khi đỗ xe, anh ấy vui mừng đến mức trực tiếp nhảy múa ở bên trong cửa hàng.

Đang lúc hăng say nhảy, chợt nghe thấy một câu: “Xoay cũng không tồi.”

Nghe thấy giọng nói, anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Khê đang đi đến, anh ấy vội vàng kiềm chế lại đứng dậy cười nói: “Sao cô lại đến đây?”

Nguyễn Khê đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một lượt: “Nhìn anh như vậy, hẳn là hôm này buôn bán kiếm lời được rất nhiều nhỉ?”

Tạ Đông Dương cười đến mức không kiềm chế được, anh ấy nhe răng: “Một ngày mà bán được lời hơn ba chục, là tiền lương một tháng của một công nhân bình thường đấy, tôi tính sơ qua một chút, nếu như ổn định mà nói, vậy thì không phải một năm sẽ kiếm được ... “

Anh ấy hạ giọng, nói ra một con số cực kỳ kinh người: “Một vạn!”

Nguyễn Khê cố ý giả bộ kinh ngạc, mở to hai mắt gật đầu cười nói: “Rất có khả năng đấy.”

Thấy Nguyễn Khê cũng không có nói mình đang nói khùng nói điên, Tạ Đông Dương càng cười đến mức không thể kiềm chế hơn nữa, anh ấy nhìn về Nguyễn Khê nói: “Tôi thấy đống hàng này có thể sẽ không chống đỡ được đến chủ nhật, nếu như tôi bán xong trước, tôi tự mình trở lại đấy nhé, cô không có ý kiến gì chứ?”

Nguyễn Khê nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng anh phải hứa với tôi là trước tiên không được để người khác biết anh kiếm được nhiều tiền như vậy, càng không được nói cho người khác biết anh nhập hàng từ đâu. Đây là chỗ mà tôi phải chạy rất lâu mới tìm được. Nếu như anh nói ra, thì có thể chúng ta sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa đâu.”

Tạ Đông Dương tỏ ra hiểu rõ: “Nếu như có thêm người bày quầy bán hàng, thì hàng của chúng ta sẽ không còn quý hiếm nữa.”

Khách hàng có nhiều sự lựa chọn, vì vậy bọn họ không nhất thiết phải đến quầy hàng của họ để mua đồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận