[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 435

Hôn rồi cô còn nói: “Anh xứng đáng nhận được một nụ hôn của phú bà.”

Lăng Hào không nhịn được cười rồi tiếp lời: “Cám ơn phú bà nhé.”

Bởi vì phú bà đã say bí tỉ, nên khi về đến nhà anh còn phải giúp cô tẩy trang và tắm rửa.

Vất vả đến nửa đêm, trong sân nhà tứ hợp viện mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Hôm sau, Lăng Hào bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, anh duỗi tay ấn tắt đồng hồ rồi ngồi dậy. Bởi vì Nguyễn Khê uống nhiều rượu mà lại ngủ trễ nên anh thôi không gọi cô thức dậy nữa, để cho cô ở nhà ngủ thêm một lát.

Lúc Nguyễn Khê thức dậy thì mặt trời đã lên cao, cô thức dậy rửa mặt xong xuôi thì ăn luôn bữa trưa.

Ăn xong cô đến công ty, chưa ngồi được bao lâu đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi cô nói một tiếng “mời vào” thì cánh cửa liền được mở ra.

Tiền Xuyến đang cầm một tờ báo trên tay, cô ấy đưa đến trước mặt của Nguyễn Khê và nói: “Chắc là hôm qua có phóng viên đến, hoạt động khai trương của chúng ta lại lên báo rồi này, chủ yếu là đưa tin về việc ai là ngôi sao may mắn rút trúng được quần áo, còn đưa tin về Ôn Hiểu nữa.”

Nguyễn Khê cầm lấy tờ báo bắt đầu đọc, không ngờ phóng viên còn phỏng vấn hai vị khách trúng thưởng khác nữa. Họ cũng chụp lại cảnh Ôn Hiểu đứng trước gương thử đồ, còn đưa tin này lên rất nhiều trang báo.

Từ đầu đến cuối không tốn một đồng phí quảng cáo nào mà được lên báo đến hai lần, độ hot muốn có đều đã có, tất nhiên là Nguyễn Khê cảm thấy rất đỗi vui mừng, cả gương mặt của cô đều tràn đầy vẻ mừng vui không thể che giấu được.

Đọc xong cô đặt tờ báo lên bàn làm việc, cô nhìn xem đồng hồ rồi nói: “Đi thông báo cho mọi người, hai giờ mở cuộc họp.”

Thịnh Phóng đã trở nên nổi tiếng chỉ bằng vào buổi lễ khai trương và dự đoán độ hot ngày đầu mở cửa. Đương nhiên là cửa tiệm Thịnh Phóng này hoàn toàn không ảnh hưởng mấy đến việc kinh doanh của Tường Vi Các, bởi vì vị thế của cả hai không giống nhau, nhóm khách hàng mục tiêu cũng khác nhau.

DTV

Thịnh Phóng khai trương thành công, doanh số bán ra mỗi ngày sau khai trương cũng vô cùng ổn định, áp lực trên vai của Nguyễn Khê đã nhẹ đi rất nhiều. Tiếp theo sẽ thực hiện thiết kế sản xuất theo quy trình, bảo đảm kiểu dáng và chất lượng là được.

Ngày xuân thời tiết ấm áp, sau buổi trưa khiến người ta dễ thấy buồn ngủ.

Nguyễn Khê ngồi sau bàn làm việc, cô vừa lật xem tạp chí thời trang vừa uống cà phê. Cái chính là cô xem những trang màu trong tạp chí, trong đó có những đề xuất trào lưu thời trang trong nước và quốc tế, trong kì mới nhất có vài sản phẩm mới của Thịnh Phóng.

Sau khi xem xong tạp chí, vừa khéo cô cũng đã uống hết cà phê trong cốc.

Nguyễn Khê đóng tạp chí lại, vừa bỏ cốc cà phê xuống thì ngoài cửa lại vang lên tiếng người gõ cửa.

Mấy ngày nay cô đã tuyển một trợ lý cho mình, đó là một cô gái trẻ tên Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc mở cửa văn phòng làm việc, cô bé dẫn một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi vào và nói: “Tổng giám Nguyễn, cô Ôn đến rồi.”

Nguyễn Khê nhìn Ôn Hiểu đi theo sau lưng Trình Nặc Nặc, cô vội vàng đứng lên mỉm cười chào hỏi Ôn Hiểu.

Gặp mặt nhau một lần, ăn cùng nhau một bữa cơm, thế đã được xem là bạn bè rồi, nhất là Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương còn là bạn tốt nhiều năm nữa. Nguyễn Khê bảo Ôn Hiểu ngồi lên ghế sô pha, Trình Nặc Nặc đi châm một bình trà mang đến, sau đó lại bưng lên ít bánh ngọt và điểm tâm.

Nguyễn Khê và Ôn Hiểu vừa uống trà vừa trò chuyện, sau khi cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn, cô bèn hỏi: “Hay là tôi dẫn cô đi tham quan phòng làm việc của tôi nhé?”

Ôn Hiểu đến công ty tìm Nguyễn Khê, dĩ nhiên không phải vì muốn tìm cô để uống trà chiều tám chuyện, cô ấy đến tìm Nguyễn Khê là để thiết kế váy cưới mặc trong ngày đám cưới. Cô ấy gật đầu đứng lên, sau đó đi cùng với Nguyễn Khê đến phòng làm việc bên cạnh.

Khi theo sau Nguyễn Khê bước vào cửa chính của văn phòng làm việc, Ôn Hiểu lập tức đứng hình.

Bản thân cô ấy là một ca sĩ, trên thực tế cũng đã từng mặc rất nhiều trang phục biểu diễn, nhưng tất cả những bộ trang phục biểu diễn mà cô ấy từng nhìn thấy đều không đẹp bằng đồ được treo trong phòng làm việc của Nguyễn Khê, nhất là những bộ lễ phục được treo ở kia, vừa nhìn liền thấy chúng đẹp đến lóa mắt.

Ôn Hiểu chậm rãi đi vào phòng làm việc, cô ấy nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, nhìn ngắm đến nỗi ngơ ngác.

Nguyễn Khê thấy cô ấy nhìn đến nỗi thất thần thì không quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy xem hết một lượt tất cả lễ phục treo trong phòng làm việc trước.

Ôn Hiểu xem xong hết thì quay lại đứng trước mặt của Nguyễn Khê, cô ấy không kìm được mà kinh ngạc cảm thán: “Những bộ quần áo này đều là do cô may đấy à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận