[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 434

Ôn Hiểu cảm thấy mình nhận không nổi, cô ấy vội nói: “Được mặc lễ phục do cô tự tay thiết kế mới là vinh hạnh của tôi chứ, cô chính là bà chủ của Tường Vi Các đấy.”

Hai người cứ thế tâng bốc qua lại, Lăng Hào và Tạ Đông Dương ngồi bên cạnh cười cười uống trà.

Cửa tiệm đằng trước vẫn rất rôm rả, khách khứa ra vào không ngớt, quần áo được bán đi hết bộ này đến bộ khác.

Mặt cũng đã bị vả cho sưng vù rồi, Tôn Vĩ vò chiếc khăn quàng đi ra từ trong cửa tiệm, gương mặt đỏ bừng bừng nín nhịn một bụng lửa giận nhưng không thể xả ra. Anh ta đứng trước cửa tiệm một lúc, rồi lại quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm, tức đến mức mặt mày xanh lét.

Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ, anh ta vò lấy chiếc khăn quàng đi đến đầu đường.

Nhưng chưa đi được mấy bước, anh ta lại đột ngột quay người trở lại.

Lần này anh ta không vào cửa tiệm Thịnh Phóng mà đi vào cửa Tường Vi Các ở phía đối diện. Anh ta đi vào trong và đứng yên ở đó nhíu mày nhìn nhân viên ở sau quầy lễ tân, nói với vẻ cáu bẩn: “Thịnh Phóng cũng là cửa tiệm của Tường Vi Các các cô, tại sao mới nãy cô không nói?”

Nhân viên cửa tiệm: “... Tôi muốn nói sao không, nhưng anh đâu có cho tôi nói.”

Tôn Vĩ quả thực đã bị tức chết, lồng n.g.ự.c của anh ta phập phồng tức đến sắp nổ phổi.

Chốc lát sau anh ta đập chiếc khăn quàng cổ lên bàn tiếp tân: “Thứ khăn quàng cổ rác rưởi, các người tự giữ lại xài đi!”

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, nhưng rồi bởi vì đi quá vội vàng nên bị vướng vào bậc cửa suýt chút là ngã sõng soài ra đất.

Biểu cảm của nhân viên cửa tiệm cứng lại: “...”

Đợi sau khi Tôn Vĩ đã đứng vững lại sau cú vấp bậc cửa và kéo lại vạt áo chạy lấy người, thì cô nhân viên liền không nhịn được nữa mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Còn Tôn Vĩ đang đi ra đầu đường, mỗi khi đi được vài bước thì lại giáp mặt với một nhóm người.

Những người đó đều đang bàn tán về Thịnh Phóng.

“Nghe đồn là có người rút trúng quần áo nữa rồi đúng không thế?”

“Đúng vậy, người đó còn là ca sĩ nổi tiếng đấy, là cô Ôn Hiểu năm ngoái tham gia cuộc thi ca hát thanh xuân, không biết cô ấy chọn bộ nào nhỉ.”

“Thật hay giả thế? Thật sự là Ôn Hiểu đến ư?”

“Thật chứ sao không, ban nãy có rất nhiều người nhìn thấy cô ấy đã rút trúng quần áo.”

“Đã đi chưa nhỉ? Nếu giờ tôi qua đó thì còn gặp được không?”

“Cô ấy chưa đi đâu, đã đến phía sau tiệm nghỉ ngơi rồi, chắc là ở một lúc nữa sẽ đi ra đấy.”

“Thương hiệu mà đến Ôn Hiểu cũng thích mặc, tôi cũng muốn mua hai bộ!”

“Mới nãy tôi đã mua một chiếc váy rồi.”

……

Ôn Hiểu mặc lên người bộ quần áo và đứng trước gương, cô ấy ngắm nhìn bản thân trong gương, còn những vị khách khác đều đang ngắm nhìn cô ấy. Họ không chỉ nhìn mà còn nhỏ tiếng bàn tán cô ấy mặc bộ quần áo này đẹp đến cỡ nào.

Khí chất của người nổi tiếng suy cho cùng vẫn nổi trội hơn người bình thường một chút, quần áo mặc trên người trông cũng xinh đẹp hơn.

Mấy bộ mà Ôn Hiểu mặc thử đều khiến cô ấy cảm thấy hài lòng, cô ấy đứng trước gương soi tới soi lui, cuối cùng mua về hết tất cả. Một bộ trong số đó là nhờ trúng thưởng, còn những bộ còn lại đều được Tạ Đông Dương thanh toán.

Việc Ôn Hiểu ở đây thử quần áo và mua quần áo đã đẩy độ hot của buổi khai trương vọt lên đến đỉnh điểm.

Ban ngày làm xong hoạt động khai trương, tối đến tất cả những nhân viên tham gia hoạt động, bạn bè thân thích được mời đến và cả mọi người trong gia đình, tất cả cùng nhau đến nhà hàng ăn uống.

Bởi vì hoạt động khai trương diễn ra rất thành công, thế nên lúc mọi người ăn cơm uống rượu cũng rộn rã vô cùng.

Với tư cách là bà chủ của Tường Vi Các, khó tránh Nguyễn Khê uống hơi quá chén một chút.

DTV

Ăn xong bữa, trong màn đêm mọi người bèn vẫy tay chào nhau và nói vài lời khách sáo, bảo nhau đi đường cẩn thận, sau đó ai về nhà nấy. Lăng Hào lái xe chở Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt, anh đưa Nguyễn Thu Nguyệt trở về trường học trước, sau đó chở Nguyễn Khê về nhà.

Trên xe chỉ còn lại hai người là cô và Lăng Hào, Nguyễn Khê ngồi ở ghế phó lái chống đầu nhìn Lăng Hào. Trông bộ dáng không được tỉnh táo cho lắm, cô bất thình lình lên tiếng hỏi: “Em nói xem, chị như thế nào? Có phải chị rất lợi hại hay không?”

Lăng Hào vừa lái xe vừa tiếp lời: “Vâng, chị cực kì lợi hại.”

Nguyễn Khê hài lòng bật cười, sau đó lại nói: “Đừng gọi chị nữa, gọi là… phú bà đi!”

Lăng Hào quay đầu sang nhìn cô một lúc, anh không nhịn được bật cười: “Được, phú bà.”

Nguyễn Khê càng hài lòng hơn nữa, đôi mắt say mơ màng, cô đột nhiên nghiêng người qua, mang theo hơi rượu nồng nặc hôn lên gương mặt của Lăng Hào. Thế nhưng đó không phải là một nụ hôn lãng mạn dịu dàng, lúc cô hôn còn phát ra một tiếng “moa~”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận