[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 53

Nguyễn Chí Cao thân làm bí thư lữ đoàn nên luôn có chuyện bận rộn quá mức. Hôm nay ông cụ về hơi muộn, lúc cùng Nguyễn Trường Sinh đeo gùi vác nông cụ về nhà, trời đã gần tối.

Hai người còn chưa đi đến trước cửa nhà, đã ngửi được mùi thơm.

Nguyễn Chí Cao hít mạnh một hơi, hỏi: “Nhà ai xào đồ ăn mà thơm thế?!”

Nguyễn Trường Sinh cũng hít hít, dùng khứu giác nhạy bén của mình phân biệt: “Hình như là nhà mình ba ạ.”

Mắt Nguyễn Chí Cao lộ ra vẻ ngờ vực, vội tăng tốc bước nhanh về nhà. Sau khi đến nhà, ông cụ và Nguyễn Trường Sinh bỏ gùi nông cụ xuống rồi liếc vào trong nhà, chỉ thấy Nguyễn Khê đang múc gà xào cay từ trong nồi ra.

Mùi thơm trong phòng càng thêm sực nức, bay thẳng vào chỗ sâu trong bao tử.

Nguyễn Chí Cao vừa sợ vừa ngơ ngác mà mà mở to mắt, ông cụ vào nhà hỏi Lưu Hạnh Hoa: “Phát tài rồi á?”

Lưu Hạnh Hoa nhìn ông cụ, bật cười, đùa nói: “Đoán đúng rồi đấy”

Trong mắt Nguyễn Chí Cao vẫn cực kỳ nghi ngờ, Nguyễn Khiết đã nói tiếp: “Chị và ông thợ may đi may đồ, kiếm được nửa con gà và một tệ. Sao ạ, có giỏi không?”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy liền gào to: “Nửa con gà? Một tệ?!”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Đúng ạ.”

Nguyễn Trường Sinh quay đầu nhìn Nguyễn Khê: “Nói bậy không, ông già đó keo kiệt gần chết, hồi trước người ta học nghề với ông ta toàn là tiêu cho ông ta, chứ làm gì có chiều ngược lại!!!”

DTV

Nguyễn Khê cười nói: “Nhưng chú từng ăn nho của ông ấy mà!”

Nguyễn Trường Sinh lập tức líu lưỡi --- Đúng nhỉ, mình từng ăn nho của ông thợ may mà!!!

Anh ấy hết kinh ngạc trong nháy mắt, đưa tay nhận lấy cái đĩa trong tay Nguyễn Khê rồi đặt lên bàn, nói: “Tiểu Khê, cháu cũng đỉnh thật đấy, ông thợ may mà cháu cũng có thể cảm hóa được, chú khâm phục cháu từ tận đáy lòng luôn!”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Cháu không dựa vào cảm hóa, cháu dựa vào thực lực.”

Nguyễn Trường Sinh bật cười: “Thực lực? Cháu thì có thực lực gì? Chú nhớ lúc trước cháu từng sửa quần áo cho chú, sửa y như chó gặm vậy.”

Nguyễn Khê trước kia không phải Nguyễn Khê hiện tại, Nguyễn Khê hiện tại cố ý hừ một tiếng với anh ấy: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, chẳng lẽ cháu không được hiểu biết thêm à.”

Nguyễn Trường Sinh ngồi xuống ghế dài, vẫn cười nói: “Vậy nếu có cơ hội thì nhất định phải cho chú mở mang kiến thức đấy, xem bây giờ cháu đã hiểu biết được đến trình độ nào rồi. Có thể khiến ông thợ may kia công nhận, chắc chắn trình độ không tầm thường.”

Nguyễn Khê cười đến kiêu ngạo: “Sớm muộn gì cũng cho chú mở mang kiến thức thôi.”

Nói xong, cơm trong nồi cũng gần chín, trứng gà hấp vừa mềm, dưa leo cũng ngon miệng. Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết đứng dậy rửa tay xới cơm, Nguyễn Trường Sinh tiện tay dời băng ghế tới đặt ở cạnh bàn, sau đó lại đi rửa tay rồi lấy đũa.

Thức ăn đặt trên bàn, mọi người đều cầm đũa lên, nhưng không ai duỗi tay đến đĩa gà cả.

Nguyễn Chí Cao quay đầu nhìn mọi người một cái, cuối cùng nhìn Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê, cháu kiếm về được, vậy nên mau ăn đi.”

Nguyễn Khê mím môi: “Ông nội và bà nội ăn trước đi ạ.”

Những thứ hiếm thì thường quý, sau khi biết ăn một miếng thịt khó khăn thế nào, thì mới có thể thật sự cảm nhận được sự hạnh phúc khi ăn thịt. Nguyễn Khê từng nghĩ bản thân sẽ không hiếm lạ một một miếng ăn như vậy, nhưng hiện tại lại phát hiện mình hoàn toàn không thể làm được.

Mặc dù đã ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng nếu ở trong một hoàn cảnh nghèo khổ, thì vẫn sẽ trở thành một thành viên của hoàn cảnh đó.

Nhưng dù có thèm hơn nữa, cô cũng sẽ không tỏ ra không có tiền đồ như vậy.

Nguyễn Chí Cao mỉm cười, vươn đũa gắp một miếng thịt gà vào bát hoa Lưu Hạnh Hoa, ngoài miệng nói: “Người một nhà còn khách sáo cái gì, mau ăn đi, không ăn nhanh là chỉ còn ớt để ăn thôi đấy!”

Trên mặt Nguyễn Khiết đầy ắp nụ cười: “Ớt xào với thịt gà cũng ngon lắm!”

Sau khi Lưu Hạnh Hoa ăn xong miếng thịt gà đầu tiên rồi bảo mọi người mau ăn, lúc này người một nhà mới không khách sáo nữa mà cùng nhau duỗi đũa vào đĩa. Mặc dù đều có hơi vội, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, hy vọng người khác có thể ăn nhiều hơn một chút.

Nguyễn Trường Sinh gắp một miếng thịt gà thấm dầu đỏ bỏ vào miệng, ánh mắt sáng lên nói: “Oa, da giòn thịt dai, tê cay thơm ngon...”

Nói xong bèn giơ ngón cái với Nguyễn Khê, nuốt miếng thịt gà xuống rồi lại nói tiếp: “Ngon quá!”

Nguyễn Khiết gắp một miếng vào bát của anh ấy: “Ăn nhiều một chút.”

Nguyễn Trường Sinh ăn liên tiếp hai miếng thịt, lại gắp thêm miếng ớt trộn lẫn với cơm, hương vị cay nồng khiến anh ấy trực tiếp ăn hết nửa bát cơm.

Anh ấy cảm thấy mình không có việc gì đáng nói, nghĩ tới nghĩ lui thì Nguyễn Khê cũng chỉ tìm anh ấy làm đúng một việc, vì thế anh ấy mở miệng hỏi Nguyễn Khê: “Lúc trước chú đã cảnh cáo Cao Hải Dương rồi, bọn chúng còn tới tìm đồ ngốc kia để gây phiền phức nữa không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận