[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 425

Nguyễn Khê Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không ở ngoài lâu, tiện đường mua thức ăn, rồi về nhà làm cơm chiều.

Lúc Lăng Hào tan làm trở về nhà, liền phụ giúp bọn họ.

Sau khi rửa tay xong ngồi xuống bàn ăn cơm, Nguyễn Trường Sinh uống một ngụm cháo mở miệng nói: “Nhận nhà xong nhà chú sẽ qua đó, sau này không thể ăn cơm cùng với nhau mỗi ngày như này nữa, thật sự ra ở riêng rồi.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười cười: “Được ở thoải mái không tốt sao?”

Thật ra bọn họ đã ở riêng từ sớm, lúc đăng kí công ty đã chia tất cả xong xuôi rồi.

Dù sao cũng gần đó, không cần thiết phải coi như thế, Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Sau này chúng ta có nhà riêng của mình, xem như có chỗ đ.â.m gốc xuống, là chuyện tốt.”

Cho dù mọi người không ở chúng với nhau, nhưng lúc làm việc vẫn làm với nhau.

Lăng Hào cũng nghe ra được, mở miệng hỏi: “Tìm được nhà rồi hả?”

Nguyễn Khê gật gật đầu với anh: “Hôm nay một người bạn lâu rồi không gặp tới tìm em, vừa vặn nói có người muốn bán nhà. Bọn em qua đó nhìn qua, cảm thấy không tồi nên quyết định chọn nó.”

Không đợi Lăng Hào mở miệng, Nguyễn Trường Sinh còn nói: “Bởi vì nhà này là của Tôn Vĩ, trong lòng tôi không thấy thoải mái lắm, không muốn ở nơi anh ta từng ở. Nếu không thật sự không tìm được, hôm nay chắc chắn tôi đã không chọn.”

Nguyễn Khê cười rộ lên nhìn anh ấy nói: “Càng là Tôn Vĩ càng muốn đấy.”

Nguyễn Trường Sinh không hiểu: “Vì sao?”

Nguyễn Khê hắng giọng một cái: “Sau này chú sẽ biết.”

Bởi vì sau này Tôn Vĩ sẽ hối hận vì đã bán nhà, lại còn bán cho đối thủ một mất một còn Nguyễn Trường Sinh, đó thật là chính anh ta dâng tiền lên miệng cho Nguyễn Trường Sinh, đến lúc đó khẳng định anh ta sẽ hối hận đến mức muốn bóp c.h.ế.t mình của lúc này.

Buổi tối rửa mặt chải đầu xong lên giường đi ngủ, theo quán tính Lăng Hào đưa cánh tay đặt dưới đầu Nguyễn Khê. Nguyễn Khê gối lên cánh tay của anh nghiêng người nhìn anh, nói với anh: “Nếu chú năm với thím năm chuyển đi, nơi này chỉ còn mỗi chúng ta thôi.”

Lăng Hào ừm một tiếng: “Là có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó rồi.”

Khóe môi Nguyễn Khê nhếch lên cười hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”

DTV

Lăng Hào kéo chăn qua đỉnh đầu, xoay người đè lên: “Em nên hỏi là làm thế nào…”

***

Trong khoảng thời gian này Lăng Hào nhận một hạng mục mới, cho nên có vẻ rất bận rộn, tới chủ nhật cũng phải đến đơn vị tăng ca. Chủ nhật anh không có nhà, thỉnh thoảng Nguyễn Khê sẽ đi hẹn gặp bạn bè, còn thời gian lớn là ở nhà đọc sách với thiết kế.

Hôm nay Nguyễn Khê vẫn ở nhà bận bịu chuyện trong tay như cũ, vừa trông Nguyễn Đại Bảo học tập. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên mới đến căn mới để tổng vệ sinh, không cho Nguyễn Khê qua đó, trong nhà chỉ còn Nguyễn Khê và Nguyễn Đại Bảo.

Nguyễn Đại Bảo viết bài tập ngữ văn về nhà xong, giơ tay xin phép: “Chị cả, em muốn xem TV.”

Nguyễn Khê kiểm tra bài tập cậu bé vừa mới làm xong, gật đầu nói: “Xem một lúc thôi.”

Vì thế Nguyễn Đại Bảo hớn hở đi mở TV lên, chuyển tới đài truyền hình, bắt đầu xem bộ phim nổi cả năm nay… . Đường Tăng Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới Sa Tăng, bốn thầy trò hòa thượng tới Tây Thiên thỉnh kinh.

Nguyễn Khê nghỉ tay đi uống nước, rồi tới ngồi xem cùng Nguyễn Đại Bảo.

Lúc đang xem, chợt nghe thấy một tiếng gọi truyền vào trong nhà: “Chị cả.”

Nguyễn Khê quay đầu ra xem, thấy là Nguyễn Thu Nguyệt tới.

Năm ngoái Nguyễn Thu Nguyệt thi đại học đã tới đây, nếu chủ nhật rảnh sẽ tới tìm Nguyễn Khê chơi.

Nguyễn Khê cũng không khách khí với cô bé, chỉ vẫy tay nói: “Mau vào xem TV.”

Nguyễn Thu Nguyệt còn chưa bước lên bậc thang trước cửa, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng còi ô tô. Cô bé tò mò quay đầu nhìn, nhưng thấy không quan trọng, liền nhấc chân bước lên bậc thang tiếp.

Nhưng cô bé còn chưa vào nhà, thì bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Vì thế cô bé nhìn Nguyễn Khê nói: “Hình như có người gõ cửa.”

Nguyễn Khê bỏ cốc nước xuống đứng dậy nhìn, vừa đến cửa nhìn nhìn thấy Tạ Đông Dương.

Tạ Đông Dương cười ra tiếng chào hỏi cô, không có ý vào trong nhà, mà chỉ gọi Nguyễn Khê: “Tôi xem xe đến cho hai người, cô ra xem xem có thích không, không thích tôi lại đổi sang cái khác.”

Nguyễn Khê nghe vậy vội vàng ra ngoài nhìn, chỉ thấy trong ngõ nhỏ có một chiếc xe con đỗ ở đó.

Vào thời này không có gì để chọn, có thể có là đã không tồi rồi, Nguyễn Khê cười hài lòng: “Rất được.”

Tạ Đông Dương gọi cô: “Vậy cô lên lái thử xem.”

Nguyễn Khê đã chuẩn bị bằng lái xong, cô liền đi tới bên cạnh xe mở cửa xe ra, đi vào mở thử một cái. Mở xong liền dừng trước cửa ngoài nhà mình, nói với Tạ Đông Dương: “Được rồi, chọn cái này đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận