[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 444

Người cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát màu ô liu nên anh ta đương nhiên nhận ra được, còn hai người trẻ tuổi đó trông khoảng trạc tuổi đôi mươi, một nam một nữ, nhìn cách ăn mặc có vẻ như là dân từ quê lên, khắp người lấm lem bùn đất.

Nhìn thấy cảnh sát, trong lòng anh ấy có hơi hoảng, Nhạc Hạo Phong lên tiếng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”

Một người cảnh sát trong đó lên tiếng hỏi: “Đây có phải là nhà của Nguyễn Thuý Chi không?”

Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Đúng vậy, là nhà của Nguyễn Thuý Chi.”

Cảnh sát nói: “Chúng tôi không đi vào nữa, phiền anh mời Nguyễn Thuý Chi ra đây một chút.”

Tim của Nhạc Hạo Phong đập loạn xạ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy vẫn xoay người đi vào cửa thứ hai, chạy đến cửa phòng chính nói với Nguyễn Thuý Chi: “Thuý Chi, ngoài cửa đột nhiên có hai người cảnh sát, nói là đang tìm em.”

Cảnh sát đến tìm?

Không chỉ Nguyễn Thuý Chi mà sắc mặt của những người khác đều thay đổi.

Nguyễn Thuý Chi sững sờ, đặt đũa xuống và đứng dậy, Nguyễn Khê sau một hồi do dự cũng đặt đũa xuống cùng đi theo ra ngoài. Thế là cả nhà cũng không ai ngồi ăn cơm nữa, toàn bộ đều đặt đũa xuống cùng Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều tập trung ở cửa nên đều nhìn thấy hai vị cảnh sát với hai người trẻ tuổi kia.

Cảnh sát lên tiếng hỏi: “Ai là Nguyễn Thuý Chi?”

Nguyễn Thuý Chi vội bước lên trước, đáp lại: “Tôi là Nguyễn Thuý Chi.”

Cảnh sát nhìn về phía hai người thanh niên hỏi: “Đây có phải người mấy người muốn tìm không?”

Hai người thanh niên đó im lặng một hồi lâu, sau đó có một người trẻ tuổi trong họ đột nhiên nức nở nói: “Mẹ, mẹ không nhận ra con sao? Con là con ruột của mẹ mà, con là Tiểu Hổ Tử!”

Tiểu Hổ Tử?

Mọi người trong nhà đều sửng sốt, bao gồm cả Nguyễn Thuý Chi.

Nguyễn Khê đương nhiên vẫn còn nhớ, con trai út của Nguyễn Thuý Chi tên là Tiểu Hổ Tử. Lúc Nguyễn Thuý Chi li hôn, Tiểu Hỏi Tử mới 5 tuổi, nếu tính thời gian đến ngày hôm nay, có lẽ cũng trạc tuổi người thanh niên đang đứng trước mặt này.

Nhưng mà vì đã quá lâu rồi, mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa cùng Nguyễn Trường Sinh đều không nhớ nổi Tiểu Hổ Tử trông như thế nào nữa rồi. Lăng Hào mới gặp có một lần nên càng không thể nào nhớ nổi, còn như Tiền Xuyến, Trần Vệ Đông và Nhạc Hạo Phong thì căn bản là chưa từng gặp qua.

Trong số mọi người, chỉ có Nguyễn Thuý Chi là vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hổ Tử lúc năm tuổi trên khuôn mặt của người thanh niên ngoài cửa.

Cô ấy nhìn chằm chằm Tiểu Hổ Tử một lúc lâu, bỗng nhiên nghe thấy người cảnh sát hỏi: “Là con trai của cô sao?”

Nguyễn Thuý Chi định thần lại, nhưng vẫn chưa nói ra được lời nào.

Cảnh sát lại hỏi: “Quê của cô có phải là thị trấn Thiên Phượng, núi Phượng Minh không?”

Nguyễn Thuý Chi theo vô thức gật đầu: “Đúng vậy.”

Cảnh sát liền hiểu rõ: “Con trai ruột của mình còn không nhận ra sao? Cô xem kĩ lại xem, đây có phải con trai mình không?”

Nguyễn Thuý Chi do dự một lúc, không dám nói dối cảnh sát, đáp lại: “Không chắc được.”

Cảnh sát cũng không ngờ tới: “Cô đến cả con trai ruột của mình cũng không nhận ra sao?”

Nguyễn Thuý Chi nói: “Đã mười lăm năm không gặp rồi.”

Cảnh sát sững người, nếu vậy không nhận ra thì cũng là điều dể hiểu.

Lưu Tiểu Hổ có chút gấp gáp, vội vàng nói: “Mẹ, cha con là Lưu Hùng, con còn có ba người chị gái, Đại Ny, Nhị Ny và Tam Ny, mẹ không còn nhớ bộ dạng con trông như thế nào nhưng những điều này mẹ chắc là còn nhớ chứ.”

Từ những lời này, không còn nghi ngờ gì nữa đây khẳng định là Tiểu Hổ Tử rồi.

Cảnh sát lại hỏi Nguyễn Thuý Chi: “Có đúng vậy không?”

Nguyễn Thuý Chi vẫn là không dám nói lung tung, chốc lát mới gật đầu: “Đúng.”

Nếu đúng như vậy thì vấn đề đã được giải quyết, cảnh sát thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như đã là con cô thì mau chóng dẫn nó về nhà đi. Đi lang thang bên ngoài mấy ngày nay rồi, ngày nào cũng phải ngủ ngoài đường.”

Cảnh sát bàn giao việc xong, đến ngụm nước cũng không uống đã lái xe rời đi luôn.

DTV

Để lại Lưu Tiểu Hổ với vợ anh ấy đứng trước cổng tứ hợp viện, cùng với Nguyễn Thuý Chi, Nhạc Hạo Phong, Nguyễn Khê bọn họ cứ thế đối mặt nhau, bầu không khí dần dần trở nên kì quặc, ngại ngùng, khó xử, dần dần cô đọng lại.

Mấy người Nguyễn Khê không nói gì, Nguyễn Thuý Chi cũng không nói gì, Lưu Tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa lại nói: “Mẹ, con đến Bắc Kinh làm việc, nghĩ đến mẹ đang ở đây nên con đưa Tuệ Quyên đến đây gặp mẹ.”

Nói xong liền kéo người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh: “Tuệ Quyên, mau gọi mẹ đi.”

Vợ anh ấy vội vàng nói: “Mẹ, con là vợ của Tiểu Hổ.”

Nguyễn Thúy Chi đứng ngây ra hồi lâu mới hoàn hồn: “Vào đi.”

Dẫu sao cũng là con trai cô ấy, lại là cảnh sát đích thân đưa đến, tuy rằng trong lòng cô ấy thấy rất ngại lại rất không thoải mái, nhưng cũng không thể chặn người ta ở ngoài, không cho người ta vào được. Về tình về lý thì đều không hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận