[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 464

Lưu Hạnh Hoa nói: “Về là tốt, ở nhà vẫn tốt nhất.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở đây chơi một ngày, thường xuyên ở bên bầu bạn cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Sau đó đến buổi sáng ngày thứ ba, chạy về thủ đô, ngồi xe của Nguyễn Khê ra sân bay. Đến bên này, đương nhiên là đi từ sân bay bên này rồi.

Nguyễn Khê chở cô đến sân bay, sau khi cô vào công an ninh thì lái xe về công ty.

Khoảng thời gian sau, Nguyễn Khê dành nhiều sự tập trung cho việc mở phiên giao dịch nhà ở, xác định xong phương án bố trí, cũng nhìn chằm chằm vào địa điểm quy hoạch và bố trí. Cố gắng làm cho toàn bộ hiện trường của ngày bắt đầu phiên giao dịch đâu vào đấy.

Trước ngày bắt đầu mở bán một ngày, tất cả công tác chuẩn bị đều hoàn thành.

Hạng mục này được làm đến hôm nay, tận giờ phút này, trong lòng Tạ Đông Dương sớm đã yên tâm, nhưng đêm nay anh ấy vẫn mất ngủ. Cực khổ trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày mai là lúc nhận lấy kết quả, anh ấy đương nhiên không nhịn nổi có chút lo lắng.

Thật sự không ngủ được, anh cũng quấy rầy không cho Ôn Hiểu ngủ. Hai người ngồi uống rượu dưới ánh trăng.

Ôn Hiểu khó khăn hé mắt, ngẩng mặt lên nói: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể bán được hết. Dù sao nhà cũng không phải đồ ăn, sẽ không hết hạn và ôi thiu trong tay được, từ từ sẽ bán hết thôi.”

Tạ Đông Dương cầm ly qua: “Lại đây, chúc anh… Ngày mai thắng lớn!”

Ôn Hiểu cầm ly cụng với anh: “Ngày mai thắng lớn!”

Uống chút rượu hỗ trợ giấc ngủ, Tạ Đông Dương miễn cưỡng ngủ được một chút.

DTV

Do trong lòng có chuyện, chuông báo thức trên đầu giường vừa vang lên một tiếng anh ấy đã tỉnh dậy.

Sau khi đứng dậy rửa mặt vệ sinh cá nhân và cạo râu xong, lại cẩn thận tỉ mỉ mặc áo sơ mi và âu phục vào, còn thật sự đeo cả cà vạt. Ăn sáng xong lái xe chở theo Ôn Hiểu cũng ăn mặc tinh tế như thế đến nơi bán nhà.

Trên đường đi anh ấy vẫn cứ lo lắng không yên, nhưng lúc đến nơi bán nhà, anh ấy còn chưa bước xuống xe đã choáng váng. Một lát sau bật ra một câu chửi bậy mà đã nhiều năm rồi anh ấy chưa nói: “Mẹ nó!”

Ôn Hiểu ngồi trên ghế phụ lái đưa tay lên từ từ tháo kính râm xuống, chớp mắt mấy cái nói: “Trời ạ, đây… Nhiều người như vậy sao?”

Hoạt động vẫn còn chưa bắt đầu, hàng người này dài đến tận đâu vậy? Thế này còn lo không bán được nhà hay sao? So với số lượng người ở đây và số lượng nhà đã xây thì vốn là không đủ bán mà!

Sau khi khiếp sợ xong cô quay qua nhìn Tạ Đông Dương, lại hỏi: “Có phải mấy anh bỏ tiền ra thuê không?”

Tạ Đông Dương tỉnh lại, có hơi kiêu ngạo nói: “Ngại quá, bọn anh thật sự không cần phải tốn loại tiền này.”

Nói xong anh mở cửa bước xuống xe: “Xuống xe đi.”

Ôn Hiểu đeo kính râm lên, lấy túi xách xuống xe cùng anh đến chỗ bán nhà.

Nguyễn Khê đến sớm hơn bọn họ, đã ở trong chỗ bán nhà.

Hai người gặp nhau, chào hỏi xong, Nguyễn Khê cười nói: “Sao? Còn hồi hộp không?”

Tạ Đông Dương cười đến mức mặt mày như dính lại vào nhau: “Tôi vốn không mấy hồi hộp.”

Ổn Hiểu đứng kế bên hủy đi sân khấu của anh: “Tối qua là ai không ngủ được?”

Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cùng nhau trò chuyện mấy câu, sau đó cũng đến thời gian của hoạt động mở bán.

Hoạt động này được bố trí vô cùng đầy đủ, còn mời cả người dẫn chương trình, có đọc diễn văn còn có cắt băng khánh thành và có cả tiết mục biểu diễn.

Nhưng những người đến mua nhà đều không mấy hứng thú với mấy thứ này, suy nghĩ hoàn toàn không đặt trên đó. Trong đó phần lớn mọi người ở đây đều đã tia mấy căn nhà này từ trước, hôm nay đến đây là để lấy nhà.

Thế nên lúc bắt đầu bán nhà, hiện trường lặp tứ bùng nổ.

Một tiếng sau, trong một công ty bất động sản nọ.

Ông tổng nói với phó tổng giám đốc: “Đúng rồi, có phải hôm nay bên bất động sản Khê Dương bắt đầu mở phiên giao dịch hay không?”

Phó tổng nói: “Đúng vậy, hôm nay bắt đầu mở bán, ông muốn đi xem à?”

Ông tổng nói: “Đương nhiên là muốn đến xem rồi, cũng đã chờ hơn một năm nay, không phải để chờ ngày này sao. Năm rồi bọn họ bỏ ra nhiều tiền như thế để mua miếng đất kia, có đáng hay không đáng, hôm nay rất cuộc cũng có thể biết được.”

Dứt lời ông ta từ trên ghế đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng cùng phó tổng.

Phó tổng đi bên cạnh ông ta nói: “Lúc nãy tôi đã kêu người qua bên đó xem trước rồi.”

Dứt lời còn chưa đi được mấy bước, người vừa ở trong miệng phó tổng xuất hiện trước mặt, đầu anh ta đầy mồ hôi, thở hổn hển. Thấy anh ta chạy đến, phó tổng hỏi: “Hiện trường thế nào rồi? Chúng tôi đang định qua đó xem.”

Người đó thở một lát rồi bực bội nói: “Không… Không cần đi nữa… Bán… Bán hết rồi…”

Nghe thấy thế, ông tổng bỗng vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận