[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 361

Đặc biệt là bọn họ lại rao bán đồ may sẵn, là thứ mới mẻ trên con đường này, cho nên chỉ chưa đến một lát sau, các cô gái trẻ đã chen lấn trước gian hàng. Bọn họ đều tới đẻ xem quần áo, hỏi thăm vài câu rồi lập tức mặc lên thử.

Tiền Xuyến khen người mặc thử đó không ngớt, đến mức khuôn mặt cô gái vô cùng vui mừng.

Nói đúng ra thì làm gì có ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp chứ?

Cô gái thử xong thấy hài lòng hỏi: “Mua quần áo này không cần phiếu vải chứ?”

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh nói: “Quần áo này của chúng tôi không cần phiếu vải, trả công thôi là được rồi.”

Cô gái thích thú lại hỏi: “Vậy bao nhiêu một bộ.”

Nguyễn Trường Sinh đưa năm ngón tay về phía cô gái: “Năm đồng một bộ.”

Cô gái nói: “Không rẻ nhỉ.” Đối với cô gái này có hơi đắt.

DTV

Tiền Xuyến lại nói thêm: “Cô nhìn xem quần áo của chúng tôi chất lượng như vậy, thợ may khéo như vậy, đúng không nào? Cô có đến tiệm mua vải tìm người may cho cũng không thể làm được quần áo đẹp như chúng tôi đâu. Cô mặc lên lại vô cùng phong cách nữa.”

Thực ra cô gái này chủ yếu thích kiểu dáng của trang phục, chất lượng và đường may thực sự cũng không tệ. Cô gái muốn thương lượng nhưng Nguyễn Trường Sinh lại lắc đầu nói: “Rẻ hơn nữa thì chúng tôi không kiếm tiền được.”

Sau đó cô gái do dự một lúc, khẽ cắn răng lấy ra năm đồng mua một bộ quần áo.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, đặc biệt họ không để ý năm hay mười đồng, lập tức mua hai ba bộ cũng được.

Còn có người mua về cho người khác xem thử, thấy mọi người đều thích lập tức nói: “Mau lên, tổng cộng có năm mươi bộ, lúc tôi mua chỉ còn một nửa thôi, đi muộn nhất định sẽ không tranh được đâu.”

Vì thế tại quầy của Nguyễn Khê xuất hiện cảnh tượng này, cô gái này mua quần áo đi rồi chỉ một lát sau lại dẫn theo bạn bè đi tới. Vì số lượng quần áo quá ít nên bọn họ vội vã chạy tới giành giật, năm đồng hoàn toàn không phải vấn đề.

Đồ gì càng ít thì càng quý, mặc kệ trong tình huống nào đều có thể áp dụng được. Dù sau này có nhiều thương nghiệp làm marketing chung quy vẫn phải marketing cho những thứ cần thiết. Khiến cho người ta cảm thấy đồ luôn thiếu không thể giành được, nên mọi người sẽ đi tranh giành.

Các khách hàng đến đã có Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nói chuyện, Nguyễn Khê chỉ cần ngồi ở bàn nhỏ phía sau, rảnh rỗi uống nước. Diệp Thu Văn cũng nhàn hạ giống cô, ngồi yên ở quầy bên cạnh cách cô không xa.

Nhìn thấy quần áo của Nguyễn Khê bán mắc như vậy còn được mọi người tranh mua, cô ta bán đồ chỉ có một chút tiền mà lại không bán được, Diệp Thu Văn thực sự tức c.h.ế.t rồi.

Sáng sớm cô ta còn nói người ta đón gió Tây Bắc, kết quả chưa đến nửa ngày đã dễ dàng thu về hai trăm năm mươi đồng.

Hai trăm năm mươi đồng đó!

Đợi hết một ngày cô ta có thể bán được năm đồng đã là được ông trời phù hộ rồi.

Nguyễn Khê uống nước nhìn cô ta, uống xong nói: “Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Ghen tị sao? Ghen tị thì cô đứng dậy mà hét đi, cô cứ ngồi một chỗ không nhúc nhích như vậy làm gì có ai tới quầy hàng của cô mua đồ chứ? Cô tự bán đi được sao?”

Diệp Thu Văn: “…”

Cô ta thu hồi ánh mắt, nín thở, siết chặt ngón tay.

Người đến nhiều, năm mươi bộ quần áo của Nguyễn Khê nhanh chóng bị giành hết, những người đến chậm không cướp được quần áo đứng trước gian hàng hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Các người chỉ có năm mươi bộ sao? Không có nhiều hơn sao?”

Tiền Xuyến trả lời: “Có chứ, còn có những kiểu dáng khác, đều rất đẹp, trước tiên chúng tôi bán thử năm mươi bộ để thăm dò đã, không biết có thể rao bán được không. Bây giờ đi về cũng vội, sáng mai mọi người hãy quay lại nhé.”

Lại có người hỏi: “Quần áo này của cô nhỏ quá, có thể lớn thêm một chút không?”

Tiền Xuyến lại vội vàng trả lời: “Được được, cỡ lớn cỡ nhỏ đều sẽ có cả, tạm thời mới làm năm mươi bộ, mọi người chưa mua được cũng đừng gấp, sau này chúng tôi sẽ lại tới bán.”

Nguyễn Khê và bọn họ muốn thu dọn quầy hàng, các cô gái không cướp được quần áo đương nhiên cũng giải tán.

Nguyễn Khê vô cùng thoải mái, đứng dậy khỏi ghế, cười với Diệp Thu Văn, nói: “Chúng tôi đi trước nhé.”

Diệp Thu Văn tức giận đến mức nhắm mắt lại hít thở.

Nguyễn Khê thấy cô ta như vậy, không nhịn được bật cười, còn nói: “Ôi, nói thật thì cô không thích hợp bán đồ làm ăn đâu, bao hàng quá nặng quá khó mang vác. Nếu cô không muốn gương mặt đó uống phí thì tôi kiến nghị cô tìm một công việc khác để hoạt động.”

Diệp Thu Văn lại nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nguyễn Khê thực sự không nhịn được, cứ thế cười rồi rời đi cùng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến.

Đoàn người rời khỏi chợ, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến mới để ý tới thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận