[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 366

Người đàn ông mặc áo cánh dơi tự nhiên không mua, không biết xấu hổ cứ cọ xát Nguyễn Trường Sinh, lời nói tốt xấu đều đã nói, ông đây cũng mặc kệ, thấy Nguyễn Trường Sinh không nói, bỗng dưng anh ta tức giận: “Kiếm đến vậy mày cũng không sợ nghẹn c.h.ế.t sao!”

Nói xong không cho Nguyễn Trường Sinh nói chuyện cơ hội, xoay người nắm túi quần bỏ đi.

Nhìn thấy anh ta bỏ đi xa, Tiền Xuyến nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy!”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Kẻ ganh tị thôi.”

Từ ban đầu anh ta cũng không phải người tốt, sắc mặt biến hóa nhanh hơn trời.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đi bộ ở trên phố trong sự hâm mộ của mọi người trong suốt những năm 80, tiền bọn họ kiếm được một năm người khác cũng không dám mơ. Đương nhiên người khác cũng không biết, sau lưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn có tám người.

Bởi vì có tiền lời nên mọi người trong xưởng nhỏ đón tết thoải mái và sung túc.

Đợi ăn tết âm lịch đến xong, sau đó lại tràn đầy năng lượng tiến vào một năm mới bận rộn.

Cuộc sống của Nguyễn Khê vẫn vậy, vẫn chạy đến chạy lui giữa trường học và quê, thứ hai đến thứ bảy đi học ở trường, cuối tuần làm việc bận rộn ở quê cùng với Nguyễn Thúy Chi và những người khác ở xưởng nhỏ.

Sau khi xưởng nhỏ đi đúng quỹ đạo, thật sự cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với năm cô mở xưởng.

Bởi vì nhóm Nguyễn Thúy Chi làm việc rất tốt, cho nên việc khiến cô lo lắng cũng không nhiều.

Bình thường cô sẽ ở trường học nghiêm túc học tập, cả nhóm Nguyễn Thúy Chi cũng không có tới làm phiền cô. Cho dù quần áo có vấn đề cũng sẽ đợi cô cuối tuần về lại nông thôn, tìm cô xử lý giải quyết.

Nhưng hôm nay cô mới vừa học xong tiết buổi sáng đang chuẩn bị ăn cơm, chợt có người ở cửa phòng học kêu cô nói với cô: “Có người tìm cậu, nói là cô ba của cậu, đang chờ ở ngoài công trường.”

Đây là lần đầu tiên người nhà đến trường tìm cô, Nguyễn Khê khá bất ngờ. Cho nên không do dự lên tiếng gọi Lý Hiểu Phương mang cặp sách ra cổng trường.

Còn chưa ra đến cổng cô đã thấy Nguyễn Thúy Chi, cũng nhìn ra mặt cô ấy rất khó coi.

Nguyễn Khê chạy đến trước mặt Nguyễn Thúy Chi hỏi thẳng: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Thúy Chi cũng không vòng vo, nói thẳng: “ Chú Năm và thím năm của con đánh nhau với người ta ở bên đường, bị bắt đến đồn công an. Chú con không có ở nhà, nên chỉ cô có thể đến đó, cô không dám đến đồn công an một mình, nên mới đến chỗ con.”

Nguyễn Khê bỗng sốt sắng, sau đó vội nhảy lên ghế phía sau xe đạp của cô “Chạy nhanh đi thôi.”

DTV

Đi ở trên đường cô hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Đang yên đang lành sao lại đánh nhau? Xảy ra chuyện gì sao?”

Nguyễn Thúy Chi cưỡi đường xe chạy: “Cô cũng không biết, người ta đến thông báo bảo lãnh người. Cô chưa từng đến chỗ đồn công an bao giờ, thật sự hoảng sợ, cô đến tìm con trước.”

Nếu không biết Nguyễn Khê cũng không hỏi nhiều.

Cô chỉ lộ, Nguyễn Thúy Chi lái xe chở cô đến đồn công an, cô nhảy xuống xe đạp vội chạy vào đồn công an. Bên trong thấy mọi chuyện đã giải quyết gần xong, hòa giải cũng đã hòa giải, giáo dục cũng đã giáo dục, họ chỉ cần bảo lãnh người đi là được.

Nguyễn Khê nói xin lỗi với đồng chí cảnh sát, đưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến bảo lãnh ra rồi mới hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Tiền Xuyến không nói chuyện, đưa mấy món đồ đang ôm trên tay ra cho Nguyễn Khê

Ánh mắt Nguyễn Khê đầy nghi ngờ nhìn, nhìn sơ cô đã hiểu ra vấn đề, lập tức ngẩng đầu nhìn Tiền Xuyến hỏi: “Cái này không phải đồ chúng ta may sao?”

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh xoa xoa hàm răng “Kiểu dáng nhan sắc hoa sắc tất cả đều giống nhau như đúc, nhưng chất lượng kém may cũng kém. Bán rẻ hơn chúng ta, nếu không phải hôm nay có người nói, chú còn không biết, không biết xấu hổ, anh ta gặp may chú mới không đánh c.h.ế.t anh ta!”

Nguyễn Trường Sinh vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo cánh dơi đi theo một người phụ nữ từ đồn công an đi ra.

Anh ta còn cười được, nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Chỉ khiến cho anh đánh vài cái, lại có thể làm được gì nào? Nhìn thấy chưa, tôi không phạm pháp, đồng chí cảnh sát chỉ quan tâm việc đánh nhau, không quan tâm tôi bán cái gì.”

Nguyễn Trường Sinh nắm đ.ấ.m lại muốn đánh nhau, bị Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi kéo lại.

Người đàn ông mặc áo cánh dơi cười nhạo, dáng vẻ lưu manh mà lắc lư thân mình bỏ đi.

Trong tiệm cơm, Nguyễn Trường Sinh uống ba ly nước lớn.

Uống xong buông ly nước, giọng điệu trở nên hòa hoãn: “Tôn Vĩ chính là tên tôn tử, kẻ tiểu nhân. Có lòng nói với anh ta đi về phía nam, năm trước anh ta cạnh tranh với chúng ta cả nửa năm tôi cũng không quan tâm, ai ngờ năm nay lại làm ra chuyện này, tên chó chết.”

Nguyễn Thúy Chi cau mày hỏi: “Những bộ đồ đó của hắn là như thế nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận