[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 307

Năm sáu ngày, ngồi xe lửa đến công xã Thiên Phượng, rồi lại từ công xã Thiên Phượng đến đại đội Phượng Nhãn.

Lúc này, họ đến nhà thì đã là giờ cơm tối, trong thôn núi nhỏ nổi đầy khói bếp bốn phía.

Nguyễn Khê thích cuộc sống đầy không khí như vậy. Tuy là chân đã mệt, nhưng vì nhìn thấy ngôi nhà, thấy được khói bếp lượn lờ trên nhà, vậy là cô và Nguyễn Khiết lại càng chạy nhanh hơn.

Họ đến cửa nhà, vươn đầu nhìn vào trong phòng, Lưu Hạnh Hoa đang ngồi sau bếp nấu cơm tối, bận bịu trước bếp lò, mà Nguyễn Trường Sinh đang ôm đứa con trai mập mạp tám tháng kia mà chơi cùng.

Nhìn thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, ba người lập tức lên tiếng: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết đã về rồi!”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cười đi vào nhà: “Về ăn Tết ạ.”

Bọn họ vừa dứt lời, Nguyễn Chí Cao lại hiện ra từ trong nhà. Ông ấy đi đến cửa ra vào, vươn đầu nhìn ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết hỏi: “Mấy người Hồng Quân không đến à?”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi vào đặt hành lý xuống, lên tiếng: “Lần này qua hết năm chúng con sẽ không về nữa. Vì không tiện lắm nên con không về với họ.”

Lưu Hạnh Hoa nghe xong lời này thì sửng sốt: “Vì sao lại không đi nữa?”

Trước đây bà ấy để Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vào thành phố chính là muốn hai đứa bé này có thể ở lại nơi đó, sau này đừng về núi Phượng Minh này nữa. Tìm việc trong thành phố, tìm một nhà chồng, vậy là đời này không lo toang nữa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi đến cạnh Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu nhóc út, Nguyễn Khê vừa cười vừa đùa với cậu bé, vừa bảo: “Vì chúng con đã thi đậu đại học rồi, qua hết năm tụi con sẽ đến thẳng đại học, không cần về lại chỗ họ nữa.”

“Học đại học?” Tiền Xuyến cảm thấy mới mẻ: “Sao mà lại học được?”

Không chỉ cô ấy hiếu kỳ, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Trường Sinh đều tò mò, tất cả đều nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết nhìn về phía Tiền Xuyến, hỏi: “Thím năm, năm nay quốc gia đã đưa ra quyết định khôi phục kỳ thi đại học, đã có kết quả rồi, cháu và chị đều đã đậu đại học. Qua hết năm chúng cháu sẽ đi học nhanh thôi, cháu và chị cùng lên thủ đô học đại học!”

“Thủ đô?” Đôi mắt Nguyễn Trường Sinh trừng to: “Lợi hại vậy à?”

Nguyễn Khê cười: “Trên núi chưa nhận được tin đúng không ạ?”

Nguyễn Trường Sinh lắc đầu bảo: “Không hề nghe tới chuyện này, trên núi cũng không có trường, ai sẽ thông báo tới đây chứ.”

Nguyễn Khê bảo: “Bây thế đạo ngoài kia đã thay đổi rồi, đến trường không còn dựa vào đề cử nữa, tất cả đều được dựa vào thành tích kỳ thi. Dù có bối cảnh thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ được đối xử bình đẳng, ai có thành tích tốt thì người đó sẽ được đi học.

Lúc này Nguyễn Chí Cao hỏi: “Thi đậu đại học rồi nhà nước sẽ xếp công việc cho phải không?”

Nguyễn Khê nhìn về phía ông ấy, gật đầu: “Ông nội, đậu đại học sẽ được bao chia, sau khi tốt nghiệp đều được có công việc ổn định.”

Lưu Hạnh Hoa ngha vậy lập tức cười đến nở hoa, trên mặt Nguyễn Chí Cao, Tiền Xuyến, Nguyễn Trường Sinh cũng lộ ý cười. Nguyễn Chí Cao bảo: “Thật là tốt, thật là tốt, còn có tiền đồ hơn cả cha các cháu năm đó! Tiểu Khiết cũng có tiền đồ!”

Lưu Hạnh Hoa trông thật là vui: “Hai đứa cháu gái bảo bối này của bà thật là làm bà tự hào đó! Người nào cũng cười bà yêu thương nuông chiều cháu gái trong nhà, để xem bây giờ bọn họ còn nói được nữa không! Bọn họ không hiểu sự tốt đẹp của cháu gái!”

Vì chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đậu đại học, cả nhà đều vui vẻ. Suốt đêm đó, trong phòng toàn là sự vui vẻ, náo nhiệt.

Tối đó, nằm mơ Lưu Hạnh Hoa cũng còn cười. Ngày hôm sau, bà ấy ra ngoài càng không giấu được sự mừng rỡ trên mặt.

Mấy bà cụ vừa thấy dáng vẻ bà ấy như có chuyện vui lớn, bèn đồng loạt hỏi bà ấy sao thế.

Tất nhiên bà ta cũng không giấu giếm, nhìn mấy bà cụ mà cười đến mặt toe toét, bảo: “Tôi có nói thì các bà cũng không biết. Người sống trên núi không hiểu đâu. Bây giờ đi học đã có tác dụng rồi, quốc gia đã khôi phục kỳ thi đại học gì đó, chỉ cần thi tốt là có thể lên đại học. Được bao chia, có bát sắt. Hai cháu gái của tôi, Tiểu Khê và Tiểu Khiết đều thi lên đại học rồi, sẽ đến thủ đô đi học đó!”

DTV

Mấy bà cụ nghe xong đều trợn to mắt: “Đến thủ đô à, vậy là phải lợi hại lắm?”

Lưu Hạnh Hoa nói mà không hề khiêm tốn: “Đến thủ đô tất nhiên là rất lợi hại rồi!”

Mấy bà cụ nhanh miệng, vậy là một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thi đậu đại học hoàn toàn lan truyền khắp thôn. Tôn Tiểu Tuệ, mẹ của thân xác này, cũng biết được tin từ miệng người khác.

Buổi tối, lúc ăn cơm, bà ta nói với Nguyễn Trường Quý: “Ông có biết chuyện Tiểu Khê, Tiểu Khiết thi đậu đại học chưa?”

Nguyễn Trường Quý vẫn chưa biết, nhìn bà ta hỏi: “Chuyện khi nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận