[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 391

Ngoài ngôi nhà cần để ở bây giờ ra, cô còn cần thêm nhà là vì tứ hợp viện cổ xưa này rất có giá trị để đầu tư trong thời đại hiện giờ.

Thật ra, trong thời đại hiện giờ rất dễ chơi đồ cổ, bởi vì có rất nhiều những thứ đồ xưa cũ, vẫn chưa có người nào làm giả. Về cơ bản, nếu có tiền thì sẽ chơi đồ cổ, có khi còn lấy được rất nhiều bảo bối có giá trị, nhưng cô lại không có khiếu về phương diện này.

Cô không biết đánh giá nên sẽ không chơi đồ cổ, nhưng mua tứ hợp viện cũng không tệ.

Chỉ cần có tiền có thể đầu tư, lựa chọn đầu tiên trong thời đại này phải là tứ hợp viện. Sau này bất động sản và nhà đất bị thổi nóng lên, giá trị của căn viện tử được giữ gìn tương đối tốt này sẽ lên tới mấy trăm triệu, mấy tỷ nhân dân tệ.

Bởi vì có lạm phát, giữ tiền trong tay sẽ không ngừng mất giá trị, nhưng mua một căn tứ hợp viện, vậy thì nó sẽ vĩnh viễn tăng giá trị.

Hai người đứng bên cạnh con sư tử đá trước cổng nhà nói chuyện, một lúc sau bà cụ Châu chống gậy trở về. Gần đây trông bà cụ càng thêm già, tóc bạc trắng cả đầu, vì bị bó chân nên đi lại không được vững.

Không đợi bà cụ đến gần, Nguyễn Khê đã chào hỏi bà cụ: “Cháu chào bà Châu.”

Bà cụ Châu nghe thấy giọng nói thì nhìn sang, mỉm cười nói: “Tiểu Khê à, cháu đến rồi.”

Nguyễn Khê đi tới trước mặt bà cụ Châu, đỡ bà cụ đi đến cổng viện tử. Đợi bà cụ móc chìa khóa trên người ra, Nguyễn Khê nhận lấy chìa khóa của bà cụ rồi đi mở cửa, mở cửa xong cô trả lại chìa khóa cho bà cụ Châu.

Bà cụ Châu vừa đi vào trong nhà vừa nói: “Bà vừa mới đi ra ngoài, các cháu không đợi lâu đúng không?”

Nguyễn Khê đỡ bà cụ đi qua ngưỡng cửa: “Không lâu ạ, chỉ đợi một lát thôi, bà cẩn thận dưới chân, nhỡ đâu bị vấp ngã.”

Bà cụ Châu đi rất chậm, đi qua hai cánh cửa rồi đến viện tử, đến nhà chính thì đẩy cửa rồi đi vào.

Khi ngồi xuống giường đấy, bà cụ nhìn Nguyễn Khê và nói: “Có phải cháu đến đây để mua lại căn viện tử này của bà không?”

Nguyễn Khê ngồi xuống đối diện với bà cụ Châu, mỉm cười nói: “Đúng vậy ạ, vừa rồi cháu đã đi rút tiền, cháu đến căn viện tử này của bà thường xuyên nên cháu cũng không cần đi xem, chỉ cần bà đồng ý là bán, chúng cháu lập tức ký hợp đồng, làm thủ tục.

Nguyễn Thu Nguyệt không tham gia vào những chuyện quan trọng của Nguyễn Khê, tự mình chuyển chiếc ghế bành đến rồi ngồi xuống bên cạnh.

Bà cụ Chu hỏi: “Cháu chuẩn bị xong hợp đồng chưa?”

Nguyễn Khê trực tiếp lấy hợp đồng ra, đặt lên giường đất đối diện với bà cụ Châu.

Thật ra bà cụ Châu đọc không hiểu được, đọc một hồi thì bà nói: “Bà đọc không hiểu mấy cái thứ này, ký vào đây à? Lấy tất cả giấy tờ chứng nhận, rồi đến Cục quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng làm như vậy ạ.”

Bà cụ Châu và Nguyễn Khê đã quen biết nhau từ lâu, bà cụ rất tin tưởng cô, vì thế bà cũng không định đọc thêm. Nguyễn Khê đồng ý mua nhà của mình nên bà cảm thấy rất vui, bà trực tiếp hỏi mượn Nguyễn Khê một cây bút, bàn tay run rẩy hỏi Nguyễn Khê phải ký ở chỗ nào.

DTV

Nguyễn Khê chỉ cho bà cụ chỗ để ký, nhưng bà cụ Châu còn chưa đặt bút xuống

chỗ để ký, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền tới từ cửa nhà chính: “Mẹ, mẹ đang ký cái gì vậy?”

Bà cụ Châu quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy đó là con trai bà đã trở lại.

Bà cụ Châu dừng bút lại và nói: “Ký hợp đồng này, ký xong là sẽ bán nhà đi, bán nhà xong thì chẳng phải sẽ có tiền ứng cho con sao? Đúng lúc con về nhà, vậy con tới giải quyết đi, không có vấn đề gì thì hôm nay đi làm thủ tục sang tên.”

Ông Châu đặt vali hành lý xuống rồi đi tới, khách khí chào hỏi Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt một tiếng, sau đó cầm lấy tờ hợp đồng trên giường đất lên lật xem. Sau khi đọc qua xong, ông nhìn Nguyễn Khê và nói: “Cháu muốn mua nhà à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Cháu cũng mang tiền đến đây rồi.”

Ông Châu biết được tình hình cụ thể, nếu không ông cũng sẽ không quay trở lại ngay lúc này. Ông muốn trở về xem bán nhà, nhân tiện đưa bà cụ Châu ra nước ngoài, sau này nếu không có việc gì thì cũng không quay lại nữa.

Ông cầm lấy bản hợp đồng rồi suy nghĩ, nhìn về phía Nguyễn Khê và nói: “Như thế này đi, để đảm bảo an toàn, cháu trả trước bốn nghìn tệ, chúng ta ký hợp đồng xong. Sau đó, cháu trả tiếp bốn nghìn tệ nữa, chúng ta mang hết giấy tờ đến Cục quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên, đợi xét duyệt xong thì cháu nộp tiền thuế, rồi trả tiếp bốn nghìn tệ còn lại cho chú, chú sẽ giao chìa khóa cho cháu, cháu thấy thế nào?”

Nguyễn Khê không định làm phiền bà cụ Châu như vậy, nhưng con trai bà đã đưa ra đề nghị như vậy, đương nhiên cô đồng ý, cũng để đảm bảo an toàn cho cô, vì thế cô gật đầu nói: “Được ạ, cứ làm như lời chú nói đi.”

Vì vậy bà cụ Châu đã ký tên và lăn dấu vân tay theo sự chỉ dẫn của con trai bà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận