[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 466

Sự nghiệp gần như đã ổn định, những chuyện còn lại cũng từng bước ổn định, mà cô và Lăng Hào cũng đã trải qua thế giới hai người sáu năm rồi, cũng nên thay đổi một chút kết cấu gia đình thôi.

Tâm tư bình lặng lại, đương nhiên cũng bắt đầu cần nhắc đến chuyện này.

Ôn Hiểu cười nói: “Nhanh lên, vừa hay có thể chơi cùng với Đậu Đậu nhà chúng tôi.”

Nguyễn Khê cười: “Được.”

Trong lúc Tạ Đông Dương chơi đùa Đậu Đậu đến gần trưa thì tất cả mọi người đã đến dự tiệc. Vẫn giống như lúc Tạ Đông Dương kết hôn, Nguyễn Khê vẫn không hề quen biết bạn bè, thân thích nhà họ, cho nên ăn cơm xong, nói chuyện qua qua một lúc liền rời đi.

Hai người lái xe tùy ý đi dạo bên ngoài một vòng sau đó đến nhà Nguyễn Thúy Chi thăm Nguyễn Chi Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Hai người nói chuyện cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, còn ở lại ăn cơm tối.

Khó có được ngày chủ nhật không có việc gì, hôm nay Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đưa Nguyễn Đại Bảo ra ngoài chơi. Nguyễn Thúy Chi không gọi họ về cũng không gọi Nguyễn Khiết qua. Chiều tối nấu cơm, rồi ngồi ăn cơm cùng nhau.

Lúc ăn cơm Nguyễn Thúy Chi nói với Nguyễn Khê: “Đúng rồi Tiểu Khê, hôm qua ông nội cháu nhận được điện thoại từ quê, nói là người trong núi phải di dời, sau này không thể sống cũng không thể trồng trọt ở đó nữa.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê hơi sửng sốt: “Di dời?”

Nguyễn Chí Cao gật đầu, đáp: “Thấy bảo là phải xây đạp nước lớn, tất cả người trong thôn đều phải chuyển đi.”

Nguyễn Khê không nói. Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Chỗ như trong núi, phá bỏ và di dời cũng không được bao nhiêu tiền, có thể đổi nhà lấy nhà, đổi đất lấy đất cũng đã tốt lắm rồi. Chúng ta cũng không có gì ở quê, nhà đất cũng cho anh chị hai rồi, cho nên chúng ta cũng không định quay lại. Nhưng còn tiệm may cũ, Tiểu Khê cháu có muốn quay về nhìn xem không?”

Nguyễn Khê suy nghĩ, một lát sau cô mới nói: “Vậy thì cháu quay về xem xem.”

Nếu như lần này không về, sau này có muốn về cũng không về được. Thôn làng và những hộ dân ở đó sẽ biến mất, tất cả những dấu vết về cuộc sống của họ ở đó cũng sẽ biến mất trong núi rừng.

Tuy rằng từ khi đến Bắc Kinh liền không muốn quay về đó sống nữa, nhưng nghe nó phải biến mất, thì vẫn không kìm được mà buồn bã trong lòng. Dù sao cũng là nơi họ lớn lên, nơi ấy đã bén rễ trong lòng họ.

Nếu không phải Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi tác đã cao, thực sự không thể đi đi về về, thì người muốn quay về nhìn lại nơi ấy nhất chính là họ. Dù sao họ đã sống cả đời trong núi, vốn còn muốn lúc c.h.ế.t được an táng trong núi.

Quay về nhìn thôi, nơi đó là nơi cuộc sống của cô bắt đầu.

Buổi tối về đến nhà, hai người tắm rửa rồi nằm lên giường.

Nguyễn Khê khẽ chớp mắt, thản nhiên nói: “Không ngờ trong núi cũng bị dỡ bỏ.”

DTV

Lăng Hào nhìn cô nói: “Anh về với em.”

Nguyễn Khê nghiêng đầu: “Anh có thời gian à?”

Lăng Hào nói: “Gần đây trong viện không bận, anh có thể xin nghỉ.”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào, cô nghĩ, chắc là anh cũng muốn về nhìn một cái. Kể từ khi anh rời khỏi núi Phượng Minh về thành phố vào năm bảy sáu thì cũng chưa từng quay về.

Nếu anh đã muốn đi thì Nguyễn Khê cũng đồng ý, cô nhìn anh gật đầu:

“Được.”

Ba ngày sau, Nguyễn Khê có thời gian, Lăng Hào cũng xin nghỉ rồi, hai người đem theo hành lý, ngồi tàu hỏa vể núi Phượng Minh. Trên tàu hỏa ồn ào, hai người ngồi chen nhau trên ghế, vừa nói chuyện, vừa ngắm phìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nguyễn Khê nói với Lăng Hào: “Bao nhiêu năm rồi không về, không biết bây giờ đã thay đổi như thế nào rồi.”

Lăng Hào nói: “Anh ở đó lâu hơn em, nên rất nhớ khoảng thời gian ấy.”

Nguyễn Khê cười nhìn anh: “Nhớ em không?”

Lăng Hào nhìn cô, gật đầu nói: “Qủa thực đa phần đều là nhớ em, khoảng thời gian không có em hình như không nhớ gì.”

Nguyễn Khê vẫn cười: “Cũng may là ở bên nhau rồi, nếu không anh phải nhớ em cả đời đó.”

Lăng Hào nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Ừ, may mà gặp lại.”

Tàu hỏa chạy qua từng trạm, lúc đến trấn Thiên Phượng trời cũng đã nhá nhem.

Nồi tàu quá mệt, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không muốn vào núi ngay. Hai người đến nhà khách, cất hành lý, rửa mặt chải đầu rồi đi dạo một vòng quanh trấn, nhìn ngắm thị trấn nhỏ trong ký ức này.

Sau mười mấy năm, trấn Thiên Phượng dường như không có thay đổi gì lớn, gần như vẫn nguyên vẹn như trước, hơn nữa người trên đường cũng thưa thớt hơn.

Thưa người là bởi vì thời đại này người đi ra ngoài làm thuê tăng vọt. Người trẻ ở quê không kiếm ra tiền, cho nên tất cả đều ra ngoài làm thuê kiếm tiền, trong nhà chỉ còn lại mấy người già và mấy đứa nhóc.

Trấn nhỏ nên đi một vòng cũng không mất nhiều thời gian.

Nguyễn Khê cùng Lăng Hào đi dạo xong, cuối cùng ghé vào một quán mì, gọi hai bát mỳ cay Thành Đô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận