[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 59

Mấy ngày trước cũng không có chuyện gì, nhưng hôm nay lúc cô vác túi xách lên chào rồi chuẩn bị rời đi thì ông thợ may đột nhiên nói với cô một câu: “Ngày mai con không cần tới nữa.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì sững sờ, đây là có ý gì? Nhận cô làm học trò chưa được nửa tháng đã muốn đuổi cô đi? Nhưng quan trọng nhất là cách bố trí, vẽ và cắt xén ông còn chưa dạy cô mà!

Là bởi vì cô về sớm nên ông có thành kiến à? Có thể nói ra mà!

Ông thợ may nhìn sắc mặt của Nguyễn Khê thì cũng không vội vã, chậm rãi móc một tấm phiếu nhỏ và chút tiền trên người ra, đưa cho Nguyễn Khê rồi nói: “Đi công xã mua cho thầy nửa cân rượu, thèm rồi.”

Cơ thể Nguyễn Khê thả lỏng rồi thở phào nhẹ nhõm. Thầy này! Nói chuyện có cần ngừng lại như vậy không!

Cô đưa tay nhận lấy phiếu rượu và tiền, đáp: “Con biết rồi.”

Ông thợ may nằm xuống chiếc ghế xích đu, thong thả nói: “Trong ngăn tủ có cái hồ lô rượu, con cầm đi mua là được. Bên trong còn có mấy miếng bánh đào đã để mấy ngày rồi, không ăn sẽ hỏng, con cầm lấy ăn đi.”

Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, đi công xã cả đi cả về phải mất bốn ngày đường núi. Thế là cô nhìn ông thợ may, nói: “Vậy con cũng không khách sáo nữa.”

Ông thợ may “ừ” một tiếng: “Đi đi.”

Nguyễn Khê cầm chìa khóa đi lấy hồ lô rượu trong ngăn tủ, cũng cất mấy miếng bánh đào của ông thợ may vào túi xách. Bánh đào được gói bằng giấy da trâu, bên trong chỉ còn lại ba miếng, nhưng ở thời đại này đã là đồ xa xỉ rồi.

Nguyễn Khê xách hồ lô rượu và đeo túi xách rời đi, đi được hai bước cô bỗng quay trở về.

Cô đứng trước mặt ông thợ may, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Thầy ơi, thầy còn phiếu rượu này không?”

Ông thợ may mở mắt nhìn cô: “Con muốn làm gì?”

Lông mày Nguyễn Khê khẽ cong lên, giọng nói ngọt như trộn đường: “Con mượn một tấm ạ.”

Ông thợ may nhìn cô một lát, nhẹ nhàng hít một hơi rồi lấy một tấm phiếu trong túi ra đưa cho cô.

Nguyễn Khê vội vàng đưa tay nhận lấy, nụ cười rạng rỡ, giọng nói càng trong veo: “Cảm ơn thầy ạ!”

Nguyễn Khê nhận phiếu rượu về, cầm theo túi đựng hồ lô rượu, tâm trạng rất tốt rời khỏi nhà ông thợ may. Bên trong chiếc cặp đựng sách trên người chứa ba miếng bánh đào, còn có hai cuốn sách mà cô nhất định phải đem theo mỗi ngày.

Khi cô vẫn trên đường trở về thôn Mắt Phượng thì gặp được Nguyễn Khiết, sau đó hai người cầm tay nhau đi tìm Lăng Hào.

Lăng Hào vẫn ở chỗ cũ chờ bọn họ, trong tay cầm cuốn sách mình thường đọc.

Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi tới, cậu lập tức gập cuốn sách của mình lại, đứng dậy, chỉnh đốn lại tâm trạng và ngoại hình một chút, chuẩn bị tiếp tục lên lớp nói chuyện kiến thức với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Bản thân cậu cũng chưa học được mấy năm, sau khi cùng ba mẹ đến núi Phượng Minh cũng chưa được học thêm. Nhưng buổi sáng lúc cậu ở trong thành phố đã học xong nội dung trung học cơ sở, sau đó tự học ở núi Phượng Minh.

Việc tự học đối với cậu tương đối dễ dàng, bởi vì có ba mẹ dạy cho cậu.

Cậu chỉ cần cảm thấy có chút không hiểu sẽ lập tức đi tìm ba mẹ mình, ba mẹ cậu có thể mở rộng kiến thức hơn cho cậu, khiến kiến thức của cậu càng nhiều hơn, trình độ không chỉ tới trung học cơ sở mà lên cả trung học phổ thông.

Nhưng dù lượng kiến thức của cậu có lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể làm giáo viên, cho nên việc cậu dạy dỗ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chỉ là dựa vào cảm giác của bản thân mình để dạy. Còn cách thức dạy có đúng hay không, dạy có tốt hay không, chính cậu cũng không rõ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết càng không hiểu biết về chuyện dạy học, không biết cậu có dạy tốt hay không. Đương nhiên, có người dạy dỗ là tốt lắm rồi, bọn họ không hề soi mói. Dù sao thì cũng phải đi học trên con đường gập ghềnh đó, có thể học bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

DTV

Đối với Nguyễn Khiết thì khả năng đọc viết cơ bản không thành vấn đề.

Ba người ngồi xuống trên tảng đá, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết củng cố việc viết chính tả bài thơ hôm qua đã học trước. Sau khi luyện tập xong nội dung hôm qua đã học, Lăng Hào mở sách giáo khoa, tiếp tục giảng cho bọn họ nội dung mới.

Nguyễn Khê giả vờ nghiêm túc, cẩn thận nghe từng câu nói của Lăng Hào, không bỏ sót chút nào.

Chờ đến khi học xong nội dung hôm nay, cô mới thả lỏng biểu cảm trên khuôn mặt, để tinh thần thoải mái hơn.

Sau khi thu dọn sách vở, Nguyễn Khê lập tức kéo dãn gân cốt, sau đó đi đến bên cạnh cặp đựng sách móc ra một túi giấy, xoay người nói với Lăng Hào và Nguyễn Khiết: “Hôm nay chị có đem cho hai người vài món ngon này.”

Nguyễn Khiết tò mò nhìn túi giấy trong tay cô, hỏi: “Món gì ngon vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận