[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 365

Từ sau khi xưởng nhỏ có lợi nhuận, bọn họ cũng dám nghĩ đến nhiều thứ hơn, ví dụ như nói sau này nếu có lợi nhuận kiếm đủ tiền, nhất định phải sẽ mua nhà trong thành phố, mua sân trong thành phố, sống ở thành phố.

Nhưng thấy hành động của Nguyễn Khê hiện tại, cô dường như không có bất kỳ ý tưởng táo bạo nào trong vấn đề này.

Ý định thật sự không thể nói ra, Nguyễn Khê cười nói: “Lo trước khỏi họa, nhà ở nông thôn cũng rẻ, trước hết mua ở đây, cho dù sau này có ổn hay không cũng sẽ không lo lắng không có nhà ở, cảm thấy an toàn hơn. Hơn nữa mọi người cũng yên tâm đi, cháu cũng không dùng tiền lợi nhuận, là tiền của bản thân cháu để dành từ năm ngoái, số tiền còn lại từ khi mở xưởng nhỏ mà cháu chưa từng dùng đến.”

Họ không quan tâm đến tiền, chỉ đơn giản là họ tò mò.

Tất nhiên còn có một cân nhắc khác…nếu bọn họ thật sự chăm chỉ, có tiền, mua nhà và ở trong thành phố, Nguyễn Khê bị mù mới mua số nhà đó. Nhà ở nông thôn phòng cơ bản không ai muốn mua, nên mới phá bỏ.

Nhưng thấy Nguyễn Khê nói như vậy, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Xác thật nếu xưởng nhỏ của họ về sau không làm ăn lớn, ở nông thôn có mấy căn nhà có thể ở cũng khá tốt. Con cái trưởng thành, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại ở đây, một căn nhà chắc chắn không sống nổi.

Lo trước khỏi hoạ về sau, có đạo lý.

Không có nhiều người muốn mua nhà ở nông thôn, mà cũng không có nhiều người muốn bán nhà. Những người muốn bán nhà tất cả đều là đã tìm được nơi ở tốt hơn, cảm thấy nhà ở nông thôn có thể kiếm lời.

Sau khi Nguyễn Khe bỏ ra hai ngàn năm trăm tệ mua thêm ba căn nữa thì cũng không mua nữa.

DTV

Thời gian nghỉ hè còn lại nửa tháng, mỗi ngày cô đều ngây ngốc trong nhà, không vẽ bản thiết kế thì cũng may đồ.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn bày bán mỗi ngày, buổi sáng sớm đã bày ra.

Hôm nay vừa mới dựng quầy quần áo ở chỗ cũ, vừa mở ô che nắng, quần áo còn chưa kịp bày ra đã thấy đường phố đối diện dựng lên một sạp quần áo tương tự, mà chủ quán chính là người đàn ông mặc áo cánh dơi hai tháng trước đến dò hỏi bọn họ.

Đối với loại chuyện này bọn họ đã sớm có chuẩn bị, không thể nào trong bốn mươi chín thành phố chỉ có một cửa hàng bán quần áo của bọn họ được. Thấy bọn họ kiếm tìm, không sớm muộn gì cũng có người đến cạnh tranh, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi.

Người đàn ông bắt gặp đôi mắt của Nguyễn Trường Sinh, vừa cười vừa vẫy tay, giống như coi Nguyễn Trường Sinh là anh em.

Oan gia ngõ hẹp, Nguyễn Trường Sinh cũng cười cho có lệ chứ không để ý nhiều, tiếp tục treo quần áo lên cùng với Tiền Xuyên. Treo xong thì thấy nhiều người, tự nhiên hò hét kéo người, khiến mọi người đều nhìn đến quầy hàng xem thử.

Đặc biệt là khi mẫu mới được tung ra, Tiền Xuyến hò hét càng hăng say hơn.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tin tưởng thiết kế của Nguyễn Khê, vốn dĩ không để người đàn ông mặc áo cánh dơi vào mắt. Kết quả cũng không khác bọn họ tưởng tượng lắm, quần áo của người đàn ông mặc áo cánh dơi không chạy bằng họ.

Nói trắng ra quần áo anh ta chuyển từ phía nam đến không đẹp lắm.

Buôn bán quần áo phải hướng đến thẩm mỹ, không giống như các hàng hóa khác, tùy ý bán ra là được. Trang phục chọn phải kiểu dáng không đẹp, rất có thể bán không được, mất trắng trong tay.

Ngay từ ban đầu người đàn ông mặc áo cánh dơi còn muốn cạnh tranh với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên, cố ý đặt sạp đồ đối diện Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên, muốn đấu với họ. Nhưng bày bán được bảy tám ngày thì biến mất, không thấy xuất hiện trước mặt Nguyễn Trường Sinh nữa.

Đến gần cũng không thể bán được, không phải tự mình tìm khó hay sao?

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vừa bán quần áo vừa bận rộn kiếm tiền, cũng không quan tâm đến người đàn ông mặc áo cánh dơi thế nào. Có điều buổi tối về nhà sẽ kể chuyện phiếm kể lại chuyện đó cho đám người Nguyễn Khê.

Nhưng người đàn ông mặc áo cánh dơi lại rất hăng hái cạnh tranh với Nguyễn Trường Sinh, sau lại lại chạy phương nam buôn bán vài lần nữa, nhưng kết quả đều không như ý. Cũng không phải không thể bán ra mà ngược lại bán không tốt lắm, chỉ có thể thu lại vốn.

Làm buôn bán vốn có lợi ích gì, uống phí thời gian tiêu hao sức lực, tương đương với con số không.

Lăn lộn khoảng nửa năm, vẫn không tìm ra cách, không kiềm được lại chạy tới hỏi Nguyễn Trường Sinh, hỏi số quần áo đến từ nhà máy nào. Mặc dù ở phương nam, chắc chắn nhà máy cũng có tên, giúp anh em một lần.

Nguyễn Trường Sinh giễu cợt …anh em con khỉ.

Nói với người đàn ông mặc áo cánh dơi: “Tôi vô cùng cực khổ mới tìm được nào có thể khơi khơi nói cho anh? Đã nói cho anh phương hướng rồi, không phải anh nên buôn bán khá tốt sao? Quần áo bán giống nhau thì không còn thú vị, bán từng thứ khác nhau thì tốt hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận