[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 269

Trong lúc Hứa Chước cười đùa ăn sô cô la và trêu chọc Trần Vệ Đông, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương tình cờ đi đến trước mặt họ

Giữa Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương với họ đều là ‘nước sông không phạm nước giếng’, bình thường họ chỉ lướt qua nhau, nhưng hôm nay Nguyễn Thu Dương không cầm lòng được, vừa đi được vài bước, cô đột nhiên kéo Diệp Thu Văn quay lại đứng trước mặt Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Không quen biết, Hứa Chước và Trần Vệ Đông nhìn họ, không nói gì.

Diệp Thu Văn muốn bỏ đi, nhưng bị Nguyễn Thu Dương kéo giữ.

Nguyễn Thu Dương hít một hơi mới dám nói: “Các anh xem Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết như bạn bè, ngày nào cũng mua thứ này thứ kia cho, còn vui vẻ khi họ nhận nữa chứ, nhưng các anh có biết họ nói các anh như thế nào sau lưng không?”

Là chủ đề về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, Hứa Chước khẽ nhướng mày, nhìn Nguyễn Thu Dương và nói: “Nói thế nào?”

Nguyễn Thu Dương nín thở nói: “Chị ta nói anh là tên côn đồ, cơ bản không để mắt đến.”

Hứa Chước với Trần Vệ Đông như c.h.ế.t lặng.

Nguyễn Thu Dương thầm mừng rỡ trong lòng, nghĩ đến việc Hứa Chước và Trần Vệ Đông sĩ diện cao ngất, nhất định sẽ nổi giận, sau này có thể không qua lại với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nữa, huống chi là mua cái này cái kia cho, hoặc có thể họ sẽ bị làm nhục trả thù nữa kìa.

Mấy tên này, liệu chịu được việc bị gọi là tên khốn, nói không để mắt đến?

Kết cục, cô ta mừng thầm chưa đến ba mươi giây, Trần Vệ Đông nhướng mày nói: “Cóc phải chuyện của cô! Họ không thích bọn tôi, các cô vui lắm đúng không? Cố tình đến đây cười cợt bọn tôi?”

Nguyễn Thu Dương không biết rằng Trần Vệ Đông vừa bị Nguyễn Khiết từ chối, này đúng là đánh vào họng súng. Thậm chí cô còn chút khó hiểu-cô có lòng nói với họ, rõ rằng họ nên giận Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết mới đúng, tại sao lại nổi giận với cô!

Cô nói: “Tôi chỉ tốt bụng nói với các anh, để các anh không bị gạt...”

Đúng lúc Trần Vệ Đông có ‘tâm sự không có chỗ xả’, thế là anh liền trút lên người Nguyễn Thu Dương, nạt cô ta: “Ông đây còn vui vì bị gạt, chỉ sợ họ không gạt tôi đủ nữa kìa, cô lo nổi không? Biến xa chút đê!”

Nguyễn Thu Dương: “!!!”

Điên hả!

Hai chữ đó tràn lên miệng cô, và suýt nữa thốt ra. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ hai người đang đứng trước mặt mình là ai, thật không thể chọc vào, nên gồng cứng người nuốt trôi.

Cô không dám nói nhiều, Diệp Thu Văn kéo cô, và cô theo ngay.

Đi được vài bước thì quay lại nhìn thấy Hứa Chước với Trần Vệ Đông cũng đi mất, Nguyễn Thu Dương bức xúc nói nhỏ: “Chẳng biết Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết có phải phù thủy gì không, có khi nào họ trúng tà rồi không?”

Diệp Thu Văn thì thào: “Đừng nói linh tinh, đây là mê tín phong kiến.”

Nguyễn Thu Dương hậm hực-sớm biết thế đã không nói rồi, còn bị mắng oan, đúng là xui xẻo!

Về đến nhà, ngồi ăn cơm mà cô ta vẫn còn thở hồng hộc, cảm thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết có thể là phù thủy gì đó. Chắc chắn bọn họ đã bỏ bùa nhóm Hứa Chước, cho nên nhóm Hứa Chước mới trở nên như bây giờ.

Đương nhiên cô ta cũng nghĩ thầm trong bụng, chẳng dám thốt nên lời, luôn phải ghi nhớ thật lâu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không hay biết rằng cô ta đã ‘ăn chửi’ ở chỗ Hứa Chước và Trần Vệ Đông nên vẫn coi cô ta và Diệp Thu Văn như không khí phớt lờ họ như mọi khi. Họ không nói nhiều trong bàn ăn, chỉ nghe người khác nói.

Sáng sớm bận bịu không có thì giờ, lúc này Nguyễn Trường Phú mới hỏi Diệp Thu Văn: “Thu Văn, tối hôm qua cháu về lúc mấy giờ?”

Diệp Thu Văn chưa lên tiếng trả lời, Nguyễn Thu Nguyệt đã xen vào: “Mười giờ.”

Nguyễn Thu Nguyệt vừa nói xong, nét mặt Diệp Thu Văn sượng hẳn, cô ta định nói sớm hơn.

Nguyễn Trường Phú nghe Nguyễn Thu Nguyệt, lại hỏi: “Đi làm gì muộn vậy?”

Nét mặt Diệp Thu Văn không chút thay đổi nói: “Vốn dĩ ăn uống xong đã chuẩn bị ra về, nhưng dọc đường gặp một bà cụ không tìm được đường về nhà, nên bọn con đã đưa bà cụ về. Bà ấy không nhớ rõ nên tìm rất lâu, lúc ấy đã tối muộn rồi.”

Thật ra, cô định trở về sau khi xem xong buổi biểu diễn, nhưng đôi khi lý trí lại bị cảm xúc lấn át, khi tình cảm sâu đậm hẳn sẽ mãi mãi không muốn chia xa, vô tình càng kéo dài thời gian, trở về nhà đã muộn mất.

Nguyễn Trường Phú không mảy may nghi ngờ khi nghe cô kể, chỉ nói: “Quả thực không thể không giúp, càng ngày càng đáng được khen.”

Diệp Thu Văn mím môi đáp: “Đây là việc mỗi người chúng ta nên làm mà ba.”

Vào lúc này, Nguyễn Trường Phú bắt đầu ‘lên lớp’ tư tưởng và đạo đức, và nói với những người còn lại trong bàn ăn: “Tất cả các con cần học hỏi tinh thần giúp đỡ của chị cả. Nếu ra ngoài mà gặp người cần giúp thì phải giúp cho được.”

DTV

Nguyễn Khê đang ăn không chịu được, vô thức hắng giọng.

Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Sao vậy cháu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận