[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 487

Đương nhiên khóe miệng Nguyễn Khê vẫn cong lên: “Cảm ơn cậu, tôi đã nhận được thư mời của tuần lễ thời trang Paris rồi. Sang năm tôi sẽ mang theo thương hiệu của tôi, mang theo phong cách thiết kế thời trang của Trung Quốc đi lên sàn diễn thời trang quốc tế.”

Cô vốn không định nói chuyện này, nhưng đã như vậy rồi thì cô cũng nói ra để chặn cái miệng anh ta lại.

Người dẫn chương trình nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, suýt nữa không nhịn được.

May mà anh ta vẫn có thể quan lý cảm xúc trên khuôn mặt, vội vàng nở nụ cười, giả vờ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Thật vậy không? Là do tôi thiếu hiểu biết, chúc mừng cô Nguyễn, hy vọng sang năm tôi có thể nhìn thấy trang phục chị thiết kế nổi bật trên sàn diễn thời trang Paris.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê vẫn không thay đổi: “Họ sẽ mời cậu đi xem sao?”

Khóe miệng đang cong lên của người dẫn chương trình cứng lại, anh ta lúng túng nói: “Hình như rất khó có thư mời.”

Nguyễn Khê vẫn mang khuôn mặt tươi cười nhìn anh ta: “Đúng là rất khó, cậu có muốn tôi cho cậu một lá thư mời không?”

Người dẫn chương trình nghe vậy thì hai mắt anh ta sáng rực lên: “Có thể không?”

Nguyễn Khê bật cười: “Đương nhiên không thể, tôi chỉ tặng thư mời cho người thích thiết kế của tôi thôi.”

Người dẫn chương trình: “...”

Thấy người dẫn chương trình nói không nên lời, Nguyễn Khê chủ động hỏi: “Cậu còn có vấn đề gì muốn hỏi không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tiết mục kỳ này của chúng ta cũng đủ rồi chứ? Còn hỏi thêm thì tôi tìm lãnh đạo của cậu yêu cầu thêm tiền đó.”

Người dẫn chương trình: “...”

Anh ta phản ứng lại, vội vàng bắt đầu quá trình kết thúc chương trình.

Sau khi anh ta kết thúc cuộc phỏng vấn, Nguyễn Khê cũng không thèm cho anh ta mặt mũi nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng hóa trang của đài truyền hình. Ôn Hiểu đang bận

không ở trong phòng hóa trang, nên trong phòng chỉ có hai trợ lý của cô.

Chào hỏi trong phòng hóa trang cũng khá tẻ nhạt, Nguyễn Khê không định tháo trang sức, cô uống nước xong thì chuẩn bị đi về nhà.

Lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi, lãnh đạo tổ tiết mục bỗng nhiên đi vào. Ông ta nói đoạn ngắn trong chương trình là do người dẫn chương trình tự thêm, vì để xin lỗi nên muốn mời cô tối nay ra ngoài ăn cơm.

Nếu ăn cơm thì quên đi, Nguyễn Khê cười: “Thôi khỏi, dù sao tôi cũng là người không lên được mặt bàn.”

Nói xong cô không ở lại đài truyền hình nữa, cũng không đợi người dẫn chương trình kia vác mặt đến xin lỗi cô thì đã rời đi cùng với trợ lý. Lúc ra ngoài cô cũng không về công ty mà ngồi lên xe Lăng Hào.

Khó có thời gian rảnh nên hai người cũng chưa muốn về nhà.

Lăng Hào gọi điện thoại cho Chu Tuyết Vân, nói với bà Nguyễn Khê và anh sẽ ăn cơm bên ngoài, hưởng thụ thế giới của hai người.

Ở trước mặt Lăng Hào thì đương nhiên không cần phải giả vờ, Nguyễn Khê nói: “Đen thật, quay một chương trình thôi mà cũng có thể gặp được người sính ngoại.”

Lăng Hào đang lái xe cũng nói: “Có lẽ trong mắt họ, mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn mặt trăng ở Trung Quốc.”

Đề tài này cũng không có gì đề đào sâu cả, đây cũng không phải là một ví dụ điển hình, rất nhiều người có cùng quan điểm với người dẫn chương trình, họ cho rằng nước ngoài cái gì cũng tốt, còn đồ ở trong nước thì quê mùa, không bao giờ lên được mặt bàn.

Không nói chuyện này nữa, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Chúng ta đi ăn cái gì thế?”

Lăng Hào quay đầu nhìn cô: “Ăn lẩu?”

Đã rất lâu không được ăn nên Nguyễn Khê chậm rãi gật đầu hai cái: “Em muốn ăn loại cay!”

DTV

Lăng Hào nhìn tình hình giao thông phía trước, anh bật cười: “Được.”

Talk show được phát sóng vào tối thứ bảy, Nguyễn Khê không thích người dẫn chương trình kia nên không ngồi trước TV xem mà Lăng Hào cũng đã xem trực tiếp nên đương nhiên anh sẽ không xem lại trên TV nữa.

Buổi tối, mọi người trong nhà đều đang ngồi phòng khách xem TV, còn hai người họ đã sớm tập thể hình, vận động xong thì về phòng ngủ rồi.

Đương nhiên hai người cũng không ngủ sớm như vậy, Nguyễn Khê cầm điện thoại gọi cho Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết.

Ôn Hiểu nói chủ nhật tuần này cô ấy sẽ đến nhà ăn bánh uống trà chiều, nhưng cô không biết ngày mai cô ấy có rảnh hay không cho nên vẫn gọi điện thoại hỏi trước để cô kịp chuẩn bị.

Sau khi gọi điện thoại hẹn giờ với Ôn Hiểu xong, Nguyễn Khê lại gọi điện thoại cho Nguyễn Khiết.

Dù sao uống một buổi trà chiều thôi, đương nhiên có thể hẹn trước thì hẹn trước một chút.

Điện thoại vang lên vài tiếng chuông thì mới được kết nối, Nguyễn Khê chào Nguyễn Khiết: “Bộ trưởng Nguyễn đã ngủ chưa?”

Chịu đựng trong bộ giáo dục đến tuổi này rồi nên năm trước Nguyễn Khiết vừa mới được thăng chức thành bộ trưởng bộ giáo dục.

Tiếng Nguyễn Khiết truyền ra từ điện thoại: “Em đang xem talk show của chị, vẫn chưa ngủ đâu.”

Nguyễn Khê cũng không hỏi mấy câu khách sáo nhiều, chỉ nói: “Ngày mai có rảnh không, có muộn tụ tập ở nhà chị không? Chị có hẹn cả Ôn Hiểu nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận