[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 388

Lăng Hào đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Khê đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt đi xa, lúc khoảng cách đã xa khoảng mười mấy mét, Nguyễn Khê chợt điều khiển xe bằng một tay, vừa đạp xe vừa quay đầu lại vẫy tay với cậu.

Cậu không nhịn được mà mỉm cười, đuôi mắt và khóe miệng càng cong hơn.

Vì thời gian đã muộn, Nguyễn Khê không thể đi đêm đưa ba người Nguyễn Hồng Quân về quê được, mà lại đưa về nhà Nguyễn Khiết. Bốn người lên tầng rồi gõ cửa, đợi đến khi cửa mở Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết nói: “Lại phải đụng chạm một đêm nữa rồi.”

Ở lại đây không thành vấn đề, Nguyễn Khiết nói: “Mau vào đi!”

Đêm nay Trần Vệ Đông không trực, đang ở nhà, đứng cạnh Nguyễn Khiết chào hỏi Nguyễn Khê và mọi người.

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt cũng lễ phép chào anh ấy, còn gọi là anh rể.

Nguyễn Khê vào phòng, Nguyễn Khiết kéo tay cô hỏi: “Nói chuyện với Lăng Hào thế nào rồi?”

Nguyễn Khê không khách sáo khi đến nhà cô ấy, lập tức vào bếp rót nước nói: “Không có gì cả, chỉ là lâu ngày gặp lại, nói chuyện đơn giản một chút, trao đổi chút thông tin hiện tại, chị nói cho cậu ấy biết địa chỉ, cậu ấy cho chị số điện thoại ở văn phòng.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút chuyện buổi chiều, tựa vào kệ bếp cười nói: “Buổi chiều anh ấy cầm mic gọi chị trong hội trường như vậy, chuyện đã lan ra khắp đơn vị chúng ta rồi, chị không biết chứ có nhiều đồng nghiệp nữ hâm mộ chị lắm đấy.”

Trần Vệ Đông ở ngoài thu xếp cho ba người Nguyễn Hồng Quân tắm rửa, rồi bật tivi cho họ xem.

Nguyễn Khê cầm cốc nước uống hai ngụm, nhìn về phía Nguyễn Khiết: “Hâm mộ ư?”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Ừm, lúc đó tên chị lập tức trở thành điểm nhấn. Chị thấy dáng vẻ của anh ấy lúc giảng bài ở sân khấu, làm sao có thể nghĩ rằng sẽ làm chuyện sau đó được chứ? Em thực sự khâm phục anh ấy quá.”

Nguyễn Khê không nhịn được mỉm cười: “Không phải em Lăng Lăng mới là người trở thành tâm điểm sao?”

Nhớ tới chuyện Lăng Hào còn tự xưng mình là em Lăng Lăng, Nguyễn Khiết không nhịn được cúi đầu xuống cười.

Thực sự cậu rất khác so với trước đây, khiến người ta cảm thấy vừa thương cho sự xấu hổ của anh lại vừa buồn cười.

Khi còn nhỏ anh thực sự rất hợp với danh xưng em trai này nhưng hiện tại thực sự không có chút liên quan nào.

Nguyễn Khê uống hết cốc nước, tỉnh táo lại một chút còn nói: “Không gặp nhiều năm như vậy, còn không liên lạc dù chỉ một lần, chị không ngờ cậu ấy vẫn nhớ tới chị, cậu nhóc này thực sự không tệ, không uổng công lúc trước chị đối xử tốt với cậu ấy.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Có lẽ trong thời gian hai năm ở nông thôn, cảm nhận trong lòng anh ấy đã thay đổi.”

Dù sao Nguyễn Khê cũng đã xuất hiện trong cuộc sống của anh khi anh cần nhất, bảo vệ anh trong hai năm đó, làm bạn với anh, nở nụ cười ấm áp với anh, đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi thực sự còn khiến người ta ấn tượng hơn cả thêm hoa trên gấm.

Nguyễn Khê khẽ hít một hơi: “Ra ngoài được đã là tốt, em xem bây giờ cậu ấy lợi hại quá rồi.”

DTV

Nguyễn Khê gật đầu: “Không còn là cậu bé ngốc để người khác tiếp tục bắt nạt nữa.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng trong bếp nói chuyện tán gẫu về quá khứ ở nông thôn, tới khi ba người Nguyễn Hồng Quân đã tắm xong, Nguyễn Khê mới ra ngoài tắm rửa. Thời gian không còn sớm nữa, rửa mặt xong thì mỗi người đều trở về phòng riêng để ngủ.

Đêm nay còn có Trần Vệ Đông ở nhà, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ở một phòng.

Nguyễn Thu Nguyệt nằm bên cạnh Nguyễn Khê nói chuyện với cô: “Em càng ngày càng cảm thấy các chị ở nông thôn tình cảm vẫn sâu đậm hơn. Chị nhìn Lăng Hào xem, nhiều năm không gặp nhưng vừa nhìn thấy chị đã liều lĩnh như vậy.”

Nguyễn Khê nằm nói: “Vì khoảng thời gian ở nông thôn vất vả mà, cho nên chỉ cần một chút ngọt cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đương nhiên sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ. Đợi đến khi sau này cuộc sống trở lên tốt hơn, ăn thịt cũng sẽ không cảm thấy thơm như trước đây ăn khi nghèo đói nữa, cái này cũng là một đạo lý đó.”

Đặc biệt là khi đó Lăng Hào còn nhỏ tuổi, tình cảm của trẻ em càng thêm đơn giản không chút vấy bẩn, trong ký ức càng thêm quý giá hơn.

Nguyễn Thu Nguyệt thầm nói: “Em không có những người bạn như vậy, hâm mộ thật.”

Nguyễn Khê bật cười: “Không phải em có chị sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt nằm cạnh ôm lấy cánh tay Nguyễn Khê: “Sau hai năm nữa em cũng tới tìm chị.”

Ánh mặt trời vừa ló rạng, xuyên qua mái hiên lộ ra những tia sáng.

Lăng Hào ăn sáng xong thì tới văn phòng, vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ấm chỗ thì một đồng nghiệp đi tới bên bàn làm việc của anh rồi đứng lại, tựa vào bàn làm việc của anh, trong tay cầm cốc nước vừa uống vừa nhìn anh chằm chằm.

Lăng Hào: “Có chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp hắng giọng: “Em Lăng Lăng?”

Lăng Hào: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận