[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 432

Nhân viên cười lịch sự đáp: “Tổng giám Nguyễn của chúng tôi rất hiếm khi đến cửa tiệm, nếu anh muốn tìm anh ấy, có thể đi…”

“Không phải hôm qua anh ta đã đến đây à? Hôm nay không dám tới chứ gì?” Tôn Vĩ dứt khoát ngắt lời của nhân viên, anh ta cười với vẻ khinh thường: “Tường Vi Các của các người cũng chỉ đến thế mà thôi, có nhìn thấy cửa tiệm đối diện kia không, như người ta mới gọi là thương hiệu!”

Nói dứt lời anh ta liền cười thật sảng khoái, sau đó nhấc chân rời khỏi cửa tiệm.

Nhân viên nhìn theo anh ta đi về phía cửa tiệm đối diện: “???”

Cái gì thế? Người này là ai đây?

Tiệm đối diện cũng là Tường Vi Các của họ mà.

Ban nãy cô còn muốn bảo anh ta đến cửa tiệm đối diện tìm Nguyễn Trường Sinh.

Tôn Vĩ đi ra khỏi cửa Tường Vi Các thì vọt thẳng tới cửa tiệm Thịnh Phóng ở đối diện. Bởi vì đây là một cửa tiệm bán đồ nữ chất lượng cao nên đa số các khách hàng trong tiệm đều là nữ giới, chỉ có một số ít nam giới đi theo bạn gái đến dạo phố và mua sắm.

Nhưng cho dù là nam giới hay nữ giới thì nhân viên trong tiệm đều mỉm cười đầy lịch sự tiếp đón họ.

Nhân viên chào đón Tôn Vĩ vào trong tiệm rồi cười nói: “Hôm nay là ngày đầu kinh doanh của tiệm chúng tôi. Ngoài ưu đãi giảm giá ra, chúng tôi còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng. Chỉ cần tiêu một đồng là anh có thể tham gia rút thăm. Nếu may mắn có thể sẽ trúng thưởng một bộ quần áo đã từng được trưng bày trong quầy triển lãm của chúng tôi, không trúng thưởng thì sẽ tặng anh một chiếc khăn quàng cổ, chất lượng cũng rất tốt luôn đấy.”

Tôn Vĩ không định mua quần áo, anh ta đáp: “Thế thì tôi cũng muốn rút thăm.”

Nhân viên dẫn anh ta đến bên quầy lễ tân và thu phí một tệ, sau đó lịch sự đưa bằng hai tay cho anh ta một vé rút thăm.

Tôn Vĩ nhận lấy vé rút thăm và đi đến khu rút thăm trúng thưởng, vừa nhìn thoáng qua liền thấy Nguyễn Trường Sinh đang phát khăn quàng cổ cho khách. Nguyễn Trường Sinh phát hết khăn thì vừa khéo cũng nhìn thấy anh ta, anh ấy tự nhiên nở nụ cười và nói: “Vị khách này, anh cũng muốn rút thưởng đúng không?”

Tôn Vĩ: “...”

Cái quái gì thế? Tại sao Nguyễn Trường Sinh lại có mặt ở đây?!

DTV

Anh ta vò vé rút thăm và quay phắt lại, sau đó liền nhìn thấy Tiền Xuyến đang đứng trong góc tiệm, còn có người mà anh ta vẫn còn nhớ mặt - Nguyễn Khê. Bởi vì cửa tiệm khá lớn nên lúc mới bước vào anh ta hoàn toàn không hề chú ý đến.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi lạ thường, gần như muốn kéo xệ cả khuôn mặt xuống.

Nguyễn Trường Sinh nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt anh ta, anh ấy lại lịch sự cười hỏi thêm một lần nữa: “Đồng chí này, anh muốn rút thưởng đúng không?”

Vào giờ phút này trong đầu của Tôn Vĩ đã bị úng nước, mặc dù anh ta chưa hoàn toàn tư duy rõ ràng chuyện này là thế nào, nhưng trong lòng anh ta đã không nén được dâng lên sự xấu hổ, thậm chí còn cảm giác được trên mặt mình hơi nóng rát.

Anh ta vò vé rút thăm trong tay mình, sau đó quay người định bỏ đi.

Nhưng vào giây phút xoay người lại, anh ta lại cảm thấy mình không thể lãng phí một đồng được, thế là anh ta bình tĩnh lại và ổn định nét mặt, sau đó quay người lại đi đến trước mặt của Nguyễn Trường Sinh đưa vé rút thăm vào tay anh ấy, rồi đến rút thưởng ở hộp rút thăm.

Vào lúc anh ta đưa tay vào rút thăm, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cười nói: “Đồng chí này, chắc là anh không biết rồi, Thịnh Phóng là thương hiệu mới được tạo dựng của Tường Vi Các chúng tôi, vị thế của nó cao hơn Tường Vi Các một chút. Nếu như anh thích quần áo có chất lượng tốt và thương hiệu có tiếng vang, thì sau này hãy thường xuyên ghé đến cửa tiệm của chúng tôi nhé, chúng tôi đảm bảo sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của anh.”

Tôn Vĩ: “...”

Dĩ nhiên là anh ta biết Nguyễn Trường Sinh đang vả mặt anh ta bằng lời nói.

Biểu cảm của anh ta cứng lại và rút ra một mẩu giấy, nhìn thấy trên mẩu giấy đó viết là: Cảm ơn đã chiếu cố.

Nguyễn Trường Sinh dĩ nhiên vẫn rất lịch sự chào anh ta, sau đó tặng cho anh ta một chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn nụ cười trên mặt của Nguyễn Trường Sinh, Tôn Vĩ chỉ thấy nó chẳng khác gì mũi kim đang đ.â.m chi chít lên mặt anh ta, gần như muốn đ.â.m ra máu, hoặc là nói giống như một bàn tay vô hình, hung hăng đánh lên mặt anh ta hết lần này đến lần khác, đánh cho nó sưng vù lên.

Hôm qua anh ta đã nói ra lời khó nghe đến bao nhiêu thì bây giờ mặt anh ta lại đau rát đến bấy nhiêu!

Sau đó ngay lúc anh ta vươn tay lấy khăn muốn mau mau chạy lấy người để giữ lại cho mình chút sĩ diện, thì trong tiệm bỗng dưng vang lên một hồi náo động, bên tai là tiếng của những vị khách khác đang nháo nhào kêu lên.

“Mau đến xem, mau đến xem này, đó là Ôn Hiểu đúng không?”

“Trông có vẻ rất giống đấy, rốt cuộc có phải hay không vậy?”

“Tôi chỉ từng được nhìn thấy trên báo với trên ti vi thôi, tôi không biết đâu.”

“Tôi đã từng đi xem cô ấy biểu diễn rồi, đúng là cô ấy đấy!”

“Wow, cô ấy cũng đến đây mua quần áo à?”

……

Bạn cần đăng nhập để bình luận