[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 353

Dọn mấy cái nồi sắt bày bát đùa lên, bày gạo và mì tích trữ lên giường có sẵn, mua thêm một chút gia vị. Buổi tối nhào bột mì, cán qua rồi cho vào nồi nấu, phủ một ít thịt lên trên, thêm một chút mỡ và ớt vậy là đã có một bữa tối ngon miệng nóng hổi.

Lúc Nhạc Hạo Phong ăn mỳ nói: “Anh mua về nhiều loại rau củ lắm, để qua mấy nữa thời tiết ấm hơn, đem ra ngoài vườn rau thu dọn một chút, có thể trồng một số củ cải, rau xanh, dưa chuột gì đó, đỡ phải tốn tiền mua.”

Nguyễn Thúy Chi ngồi bên cạnh gật đầu: “Em thấy mảnh đất này không nhỏ, có thể trồng được nhiều thứ.”

Những thứ này đều là chuyện nhỏ, Nguyễn Khê nói với bọn họ chuyện xưởng may nhỏ: “Nhân lúc bây giờ còn chưa khai giảng, cháu đến thành phố mua vài cái máy may cũ, đặt mua thêm các công cụ khác nữa. Chú năm thím năm, hai người làm quen một chút rồi kéo người tới đây, tốt nhất là tìm người ở gần, chúng ta không cần phải để ý đến chuyện ăn ở. Tìm những cô gái mười tám mười chín tuổi không đi học cũng không có việc làm. Nói với bọn họ rằng chúng ta bồi dưỡng miễn phí, đến lúc làm việc sẽ tính tiền công, làm nhiều thì kiếm được nhiều.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nhạc Hạo Phong: “Chồng cô ba chờ thêm chút nữa, xem chuyện phiếu vải thế nào, đợi đến lúc cháu có tin tức sẽ báo cho chú, đến lúc đó cháu dẫn chú đi chọn vải và mua vải, cả những nút thắt và khóa kéo nữa, những vật này rất dễ làm, năm ngoái cháu vẫn luôn rao bán những thứ này, cháu chọn xong chú nhập hàng về là được.”

Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Được, chú chờ cháu sắp xếp.”

Cuối cùng còn lại Nguyễn Thùy Chi, Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy cười nói: “Cô ba ở nhà đợi cháu chuyển máy may tới, chú năm thím năm đưa công nhân tới rồi thì có lẽ cô là người bận rộn nhất đó.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Được, vậy trước đó bọn cô làm chút việc khác, dẫn theo bọn trẻ làm chút việc nhà, dọn dẹp trong phòng và đất trồng rau một chút, cậu năm và em dâu ra ngoài bận bịu trước, cứ để Đại Bảo ở nhà cho bọn chị chăm sóc.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu đồng thanh: “Được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh bị xem như không khí nói: “Vậy… vậy còn em thì sao?”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy cười: “Khai giảng em có thể đến học, đọc sách cho chị, đi học vẫn là quan trọng nhất.”

Mặc dù Nguyễn Khiết có lòng muốn tham gia nhưng vẫn phục tùng sự sắp xếp: “Được ạ.”

Hiện tại mọi chuyện gần như đã ổn, Nguyễn Khê nghĩ một lát, nói tiếp: “Tạm thời tiền do cháu quản lý, muốn dùng tiền thì cháu sẽ đưa cho, mỗi khoản tiền chi ra chúng ta đều phải ghi sổ, được không?”

Những chuyện này bọn họ không có ý kiến, toàn bộ đều gật đầu nói: “Nghe theo cháu cả.”

Phòng đủ để ở, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng có một gian phòng, vì trường học chưa mở cửa nên đương nhiên buổi tối phải ở lại đây. Sau khi sắp xếp chuyện này cơ bản đã xong, sáng sớm hôm sau Nguyễn Khê lập tức đi vào thành phố bắt đầu bận rộn.

Chuyện mua máy may cũ đương nhiên cô sẽ tìm Tạ Đông Dương giúp đỡ.

DTV

Cô vào chỗ sửa xe không tìm được Tạ Đông Dương nên đi tới Đại Sách Lan.

Dù năm trước cô đã nói với Tạ Đông Dương không thể bày sạp cả đời nhưng không nói rằng hết năm sẽ không thay đổi, mọi việc đều có quá trình, cho nên cô lên đường tìm anh ấy, cho rằng có thể anh ấy sẽ đi bày sạp.

Dù sao anh ấy cũng nghiện kiếm tiền, trước đó còn không muốn làm chuyện khác, chắc hẳn anh ấy sẽ không nhàn rỗi ở nhà đâu.

Nguyễn Khê đi tới Đại Sách Lan, còn chưa tiền vào trong phố đã phát hiện vị trí của một quán nhỏ bên đường. Đúng như cô dự đoán nhiều năm trước, sau khi những gia đình có hàng chục nghìn nhân dân tệ xuất hiện, những tạp hóa nhỏ này mọc lên như nấm mọc sau mưa.

Quầy hàng trên đường càng náo nhiệt hơn, người qua lại cũng bắt đầu tăng lên.

Nguyễn Khê cùng đám người tiến vào trong thành phố, quét mắt nhìn những quầy hàng bên cạnh, muốn tìm Tạ Đông Dương. Ánh mắt cô quét rất nhanh, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô quay lại đưa ánh mắt nhìn về phía một quầy hàng.

Chủ quán không phải Tạ Đông Dương, nhưng lại là một người quen cũ.

Nhìn chằm chằm vào người quen cũ đang thu dọn đồ đạc ở phía sau quầy hàng, Nguyễn Khê lùi về phía sau hai bước.

Đi tới trước một gian hàng thì đứng lại một lát, người quen cũ đang thu dọn đồ đạc mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nguyễn Khê cười nói: “Hả? Cô cũng bày sạp sao? Cha mẹ cô có biết cô làm chuyện này không?”

“…”

Vẻ mặt Diệp Thu Văn như nín thở…

Nguyễn Khê!

Diệp Thu Văn xị mặt xuống không nói lời nào, Nguyễn Khê nhìn biểu cảm trên mặt cô ta không nhịn được cười, sau đó không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa, tiếp tục đi tìm kiếm trên đường, đi tìm Tạ Đông Dương.

Sau một năm trở lại, trong những người qua lại xung quanh có rất nhiều người đã đổi mới hình ảnh của mình… Có người trẻ tuổi chạy theo xu hướng mặc những chiếc quần ống loe, đeo kính, còn có rất nhiều cô gái làm tóc xoăn giống như bờm sư tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận