[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 275

Hứa Chước nhìn nó nhưng không nhận, chỉ nói: “Có tí việc, mau cất đi, sau này đừng mua đồ linh tinh.”

Anh ấy biết hoàn cảnh gia đình, cũng như cảnh ngộ của cô trong nhà, tiền bạc không phải là thứ mà cô ấy có thể phung phí.

Nguyễn Khê nhìn anh: “Nếu anh không nhận, tôi cũng ngại nhờ anh giúp.”

Hứa Chước đối mặt với cô một lúc, nhưng vẫn không đưa tay nhận.

Nguyễn Hồng Quân cũng rất hiểu chuyện, lập tức cầm điếu thuốc nhét vào túi quần của Hứa Chước.

Hứa Chước: “...”

Nếu lấy nó ra và đẩy tới đẩy lui lại trách phí thời gian, nên anh bèn nhận lấy.

Nguyễn Khê nói với anh ta: “Toàn là bọn con nít, anh đừng đánh thiệt, dọa chúng là được rồi.”

Hứa Chước cười: “An tâm đi, tôi cũng đâu đánh con nít.”

Vài ba câu đã giải quyết vấn đề, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không định ở lại ngoài đây lâu hơn nữa, nên nói xong xuôi bèn quay trở về.

Hứa Chước và Trần Vệ Đông cũng không câu nệ giữ bọn cô lại, chỉ vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Hồng Quân và nói: “Đi nào nhóc, anh dẫn nhóc đến tạp hóa mua gì đó ăn, muốn ăn gì cũng được.”

DTV

Nguyễn Hồng Quân sáng mắt: “Thiệt hả anh?”

Cu cậu cũng chẳng thích thú mấy thứ trong tạp hóa, mà là thích hai người Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Có thể cùng hai người họ đến quầy tạp hóa mua đồ, má ơi! Quá khí phách rồi!

Nguyễn Khê không kịp gọi Nguyễn Hồng Quân, cậu bé đi theo Hứa Chước và Trần Vệ Đông rồi, sướng ngất.

Nguyễn Khê nhìn hai lớn dẫn một nhỏ: “...”

Nguyễn Khê biết Hứa Chước là một người có chừng mực, nên cũng không quá lo lắng về việc này.

Cô với Nguyễn Khiết về đến nhà liền tập trung lại tinh thần, ngày hôm sau đến trường cũng không nghĩ gì nhiều, học hành cả ngày, tối về lại nghe Nguyễn Hồng Quân luyên thuyên, cô mới biết đại khái sự tình đã qua.

Nguyễn Hồng Quân mừng đến mức răng cửa muốn rụng đến nơi, ăn tối xong liền chạy đến phòng Nguyễn Khê, vừa múa máy tay chân vừa kể: “Chị cả, chị không biết hôm nay em đi học hiên ngang đến mức nào đâu, oai lắm lắm! Mấy đứa đánh em đều bị nhóm Hứa Chước hù té ra quần, ha ha ha, để xem sau này bọn nó còn dám khiêu khích em! “

Nguyễn Khê chẳng hề hứng thú chuyện học sinh tiểu học sợ vãi cả quần, liền đưa tờ giấy đã viết ba điều kiện đưa cho Nguyễn Hồng Quân, cười nói với cậu: “Đừng quên những điều kiện mà em đã hứa với chị, không thì chị sẽ bảo Hứa Chước khiến em vãi ra quần.”

Nguyễn Hồng Quân: “...”

Trong chốc lát, cậu gục đầu, nhận tờ giấy trên tay Nguyễn Khê, đau khổ mếu máo-sáu mươi điểm, hức...

Nguyễn Hồng Quân vẫn là đứa nói được làm được. Sau khi Hứa Chước giúp cậu trả thù việc bị đánh, cu cậu bắt đầu xếp sách giáo khoa vào cặp sách của mình từ ngày hôm sau. Mặc dù trong lớp vẫn còn bị lơ là, nhưng tốt xấu gì cũng nghe được mười mấy phút rồi.

Tối đến, cậu ở trong phòng làm bài tập.

Diệp Phàm như nhìn thấy ma, còn đưa tay sờ đầu, nhỏ giọng hỏi: “Bộ trúng tà rồi à?”

Nguyễn Hồng Quân trực tiếp gạt tay ông anh: “Không có trúng tà, em đang học đó nghe, mà bà nội nó, em không biết làm...”

Diệp Phàm trực tiếp cầm quyển sách ngồi lên giường, tựa vào gối: “Năm năm học tiểu học của em, trong cặp của em hầu như không có lấy một cuốn sách giáo khoa, em mà biết làm chỉ có ma nhập, thuộc bài vè phép nhân chưa? “

Nguyễn Hồng Quân trợn tròn mắt: “Anh đừng coi thường người ta quá! Đương nhiên là em biết bài phép nhân!”

Diệp Phàm nhìn cậu bé, ngồi thẳng người: “Rồi, không biết chỗ nào, anh ba sẽ dạy miễn phí.”

Nguyễn Hồng Quân đưa bài tập cho anh và mím môi: “Em không biết nốt.”

Diệp Phàm: “...”

Chú em đúng là thật thà.

Tháng mười một, gió thu hình đổi dạng.

Hàng ngô đồng và bạch quả bên đường đã nhuốm mùa vụ, gió thổi liền vàng rợp cả vùng đất.

Trong phòng học của lớp năm tiểu học, Nguyễn Hồng Quân nắm chặt bút trả lời câu hỏi, lần đầu tiên không ngủ gục trong phòng thi.

Trả lời xong các câu hỏi trong bài thi, cậu bé kiên nhẫn chờ đợi kết quả thi.

Cậu đã lớn như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu cậu quan tâm đến kết quả thi của mình.

Trước kia, cậu nghĩ rằng chỉ có những kẻ ngốc ra sức học hành, mới để tâm điểm số vô dụng kia

Sau khi nhận được giấy chấm điểm, lâu thật lâu cậu vẫn chưa lên tiếng.

Bản thân Nguyễn Khê cũng phải thi, mỗi lần thi cô đều coi như tự đánh giá chính mình, và để Nguyễn Khiết tận dụng mọi kỳ thi rèn luyện khả năng trường thi, vì về cơ bản cô bé chưa từng trải qua bất cứ kỳ thi nào, tố chất tâm lý cần được rèn luyện.

Nguyễn Khiết mới bắt đầu đi học từ học kỳ trước, nên mỗi lần thi đều rất căng thẳng, đến mức đầu óc mòng mòng, cũng chỉ được bốn mươi lăm điểm. Sau ôn luyện một học kỳ, hiện tại cô đã có thể bình tĩnh trả lời các câu hỏi và đạt hơn chín mươi điểm trong bài thi.

Nguyễn Khê luôn cho rằng IQ của Nguyễn Khiết không có vấn đề gì, mặc dù không phải kiểu quá thông minh, nhưng chỉ cần kiên định chăm chỉ thì thành tích sẽ không tệ. Kết quả thi lần này tất nhiên cũng chứng thực trình độ của Nguyễn Khiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận