[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 414

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Có, ở dưới quê đấy.”

Nguyễn Khiết nói: “Vậy thì chủ nhật em với Trần Vệ Đông sẽ đi thăm bọn họ.”

Dứt lời, cô ấy đi đến trước mặt Nguyễn Khê, nói nhỏ: “Em mang thai rồi, đúng lúc có thể mở tiệc.”

Nguyễn Khê nghe thế rất vui mừng, nhìn bụng của cô ấy: “Thế thì thật đúng là hai chuyện vui cùng gõ cửa nha!”

Nguyễn Khiết xùy một tiếng: “Mới chỉ có hai tháng thôi, đừng nói trước.”

Nguyễn Khê liếc cô ấy một cái: “Hiểu rồi!”

Nguyễn Khiết nói thêm mấy câu với Nguyễn Khê rồi đi về, Nguyễn Khê tiễn cô ấy đến cửa nhà, dằn dọ cô ấy: “Lúc này em đang ở thời kỳ đặc biệt, đi đường cẩn thận chút, làm gì cũng phải cẩn thận vào.”

Nguyễn Khiết mỉm cười đẩy xe rời đi: “Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận mà.”

Nguyễn Khê nhìn theo cô ấy đi một đoạn xa rồi mới quay về nhà, tiếp tục suy nghĩ về bản thiết kế.

Tuy về núi Phượng Minh làm mất khá nhiều ngày, nhưng cô hồi phục lại tâm trạng của mình khá nhanh. Hơn nữa, mỗi khi nghiêm túc làm việc sẽ quên đi thời gian. Đến khi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến dẫn Đại Bảo về rửa mặt rồi đi ngủ xong xuôi, cô vẫn còn đang làm việc.

Làm cũng xấp xỉ, nâng cổ tay lên xem thử, đã thấy gần mười giờ rưỡi rồi.

Lúc này Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Đại Bảo đều đang ngủ. Cô đứng dậy vươn vai, duỗi eo, thả lỏng cơ thể rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Rửa mặt xong quay về, bước đến bàn làm việc cầm một bản thiết kế lên xem, vẫn cảm thấy không ổn.

Còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên sửa thế nào, bỗng nghe thấy một tiếng tằng hắng.

Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, thấy Lăng Hào đã về.

Hơn mười ngày không gặp, Nguyễn Khê vô thức cười thật tươi, nói: “Em trai thân yêu về rồi à? Lâu rồi không gặp.”

Lăng Hào hít một hơi bước đến trước mặt cô, lúc cô quay người lại, đặt tay lên mép bàn, nhốt cô vào lòng, rồi nhìn cô nói: “Em nhìn thật kỹ khuôn mặt này của anh đi, rốt cuộc có chỗ nào giống em trai chứ?”

Nguyễn Khê khẽ nhướng mày: “Em nói là em trai thì chính là em trai.”

Lăng Hào nhìn cô một lúc, nhẹ giọng nói: “Lâu rồi không gặp, vậy chị gái có nhớ em trai hay không hả?”

“...” Có thể mặt không đỏ tim không run như thế sao!

Anh thật sự đang không ngừng phá vỡ những ấn tượng anh để lại cho cô lúc nhỏ, không ngừng thay đổi những hiểu biết của cô dành cho anh.

Thế nên những gì lúc trước anh nói không sai tí nào, làm bạn và yêu đường hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Trước đây, dù cho làm bạn bao nhiêu năm đi nữa cũng không là gì, bởi vì có những mặt chỉ khi yêu nhau mới có thể nhìn thấy.

Cô hắng giọng, không trả lời câu hỏi của anh mà đổi đề tài hỏi: “Tết anh không về nhà à?”

Lăng Hào vẫn để tay trên bàn, nhìn cô: “Có về, mẹ anh nghe nói em và anh gặp lại nhau rồi, thế nên cứ luôn hỏi em dạo này ra sao, còn muốn gặp em nữa, hỏi anh khi nào mới dẫn em về cho mọi người gặp mặt.”

Nghe mấy lời này của anh, Nguyễn Khê bỗng nhớ lại, trước kia anh từng nói, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ dẫn cô về quê của anh xem thử, đến nhà anh xem thử. Không ngờ lại thật sự có cơ hội, còn lấy cả phương thức này.

Lúc anh nói mấy lời đó, chắc chắn là cảm thấy không còn cơ hội nữa. Sau khi ba anh cải tạo xong quay về thành phố, anh cảm thấy vẫn còn chút cơ hội, nhưng do mất liên hệ, sau đó lại tự nhiên cảm nhận được chắc chắn không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Nhưng lúc này, cơ hội đang bày ra trước mắt, hơn nữa dường như còn không thể chạy thoát được.

Thế nên anh hỏi Nguyễn Khê: “Chừng nào đi?”

Nguyễn Khê nhìn anh: “Anh có thời gian hả?”

Lăng Hạo gật đầu: “Anh có thể nhân lúc công việc không mấy bận để xin nghỉ.”

Nguyễn Khê suy nghĩ: “Gặp xong có phải là sẽ kết hôn hay không?”

Lăng Hào: “Tùy em, muốn cưới thì cưới, chưa muốn cưới thì chúng ta lại tiếp tục yêu đương.”

Nguyễn Khê không nhịn được bật cười: “Chỉ yêu đương mà không kết hôn, anh không sợ em chạy mấy sao?”

Bàn tay của Lăng Hào lướt lên trên, ôm lấy eo cô: “Còn trốn được à? Anh muốn dính lấy em cả đời. Đã cho em bảy năm để em tìm người em thích hơn rồi, sau này không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.”

Nguyễn Khê không nói gì nữa, nhìn anh một lúc, rồi bất chợt nghiêng người qua hôn lên môi anh.

Không phải là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước thoáng qua, nhưng cũng không hôn lại lần hai.

Hôn xong lại nhìn thẳng vào mắt Lăng Hào, nhưng chỉ mấy giây sau, anh lập tức nghiêng người qua hôn lên môi cô.

DTV

Cánh môi bị nghiền ép, đầu lưỡi tê dại như bị điện giật, lan ra khắp tứ chi, mỗi dây thần kinh trên người đều rung động.

Eo Nguyễn Khê tựa vào bàn làm việc, Lăng Hào bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn. Tách ra mấy giây ngắn ngủi rồi lại hôn nhau tiếp, một tay nắm lấy eo của cô, ôm cô vào lòng, tay còn lại đặt bên tai cô, càng hôn càng sâu…

Mùa xuân ấm áp, vạn vật sống lại, khắp nơi đều ngập tràn không khí ấm áp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận