[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 380

Nguyễn Thu Nguyệt lắc đầu: “Sau khi chị đi, bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương hư hỏng lại chuyên gây họa, nên bọn họ đối với em rất tốt. Chủ yếu là do thành tích học tập của em tốt, nên càng ngày càng được coi trọng.”

Nguyễn Khê khẽ hít một hơi: “Vậy cũng tốt mà, em sống tốt là được rồi.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Bọn họ cũng nhớ chị, thường xuyên nhắc đến chị, muốn chị về thăm.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Nhớ chị làm gì chứ, chị cũng không có quan hệ gì với bọn họ cả.”

Quan hệ giữa bọn họ và Nguyễn Thu Nguyệt có thể chữa lành từng chút một, dù sao cô bé cũng được bọn họ nuôi từ sơ sinh lớn lên, dù có tức giận, tủi thân hơn nữa thì cũng có tình cảm, nhưng đối với cô lại không hề có.

Ở quê, cô sống đến năm sáu tuổi, là được Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nuôi lớn.

Hơn nữa, một giây trước kia cô nhận được thư thông báo trúng tuyển, Phùng Tú Anh vẫn giữ thái độ không nghe, không hỏi với cô, không hề dành cho cô chút tình cảm nào đáng nói. Sau khi cô nhận được thư thông báo, bà ta lập tức đổi sắc mặt, trong miệng bắt đầu có chữ nhớ nhung.

Nhớ nhung đó ở đâu ra cơ chứ?

Quan hệ giữa cô và bọn họ so với quan hệ giữa Nguyễn Khiết và bọn họ cũng không kém hơn bao nhiêu. Ăn ở chỗ bọn họ ba năm, sau đó mua đồ báo đáp bọn họ cũng được, nhưng đừng mong nhận cha con mẹ con gì đó.

Bọn họ có nhiều con như vậy, trước kia không thiếu một đứa con gái như cô, bây giờ và sau này cũng không thiếu.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em hiểu chị, nên em không khuyên chị.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt nói chuyện phiếm rồi ngủ lúc nào không hay, hôm sau tỉnh dậy hơi muộn. Nguyễn Thúy Chi không gọi hai người, để hai người ngủ thêm một lúc. Cô ấy đặt đồ ăn sáng trong nồi ấm, đợi hai người dậy rồi ăn.

Lúc hai người thức dậy đã tám chính giờ rồi, cả hai rửa mặt rồi đi ra ăn sáng.

Hai người đang ăn thì Nguyễn Trường Phú từ bên ngoài quay về. Chiều nay ông ta có chuyện phải làm, nên ăn sáng xong cũng không đi vội mà đi dạo xung quanh.

Thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ăn sáng, ông ta bước vào hỏi: “Mới dậy sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt ngáp một cái, nói: “Dạ, đêm qua nói chuyện khuya quá.”

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay con xin nghỉ sao?”

Nhất thời Nguyễn Khê không kịp phản ứng, theo bản năng thốt lên: “Xin gì ạ?”

Nguyễn Trường Phú kéo ghế ngồi xuống: “Đương nhiên là xin nghỉ không đi làm rồi.”

DTV

“Ồ.” Nguyễn Khê cúi đầu ăn một miếng cháo: “Đã nghỉ việc rồi. Cũng đã nghỉ một năm.”

Nghe vậy, Nguyễn Trường Phú sửng sốt, cau mày nhìn cô: “Con nói gì cơ?”

Nguyễn Khê nhìn ông ta, nhắc lại: “Công việc nhà trường giới thiệu, con đã bỏ rồi, không làm nữa.”

Ánh mắt Nguyễn Trường Phú sầm lại, bỗng ông ta vỗ bàn.

Mặt bàn bị ông ta vỗ nảy lên, Nguyễn Thu Nguyệt cầm bánh bao trong tay bị ông ta dọa sợ hết hồn.

Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, giận đến mức tóc dựng ngược lên, ông ta trầm giọng nói: “Ai bảo con bỏ hả? Chuyện lớn như vậy, con cũng không bàn với người nhà sao? Nói bỏ là bỏ à? Đây là công việc ở Bắc Kinh đó!”

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn ông ta, chân mày cũng nhíu lại. Cô không vui nói: “Liên quan gì đến bác chứ?”

Nguyễn Trường Phú vỗ mạnh xuống bàn lần nữa: “Ba là ba con! Chuyện này không liên quan đến ba thì liên quan đến ai chứ?”

Nguyễn Khê cũng đập mạnh đũa xuống bàn: “Nhét tôi xuống dưới quê mười mấy năm không quan tâm, sao khi đó ông không nói ông là ba tôi? Tôi nói này Nguyễn Trường Phú, chuyện của tôi, ông nội, bà nội, cô ba, chú năm, ai cũng có tư cách quản, nhưng ông không có tư cách đó! Ông là cha của Diệp Thu Văn, ông có rảnh thì đi quản cô ta đi!”

Nguyễn Trường Phú bị cô chọc giận nói không nên lời, nhưng cơn tức trong người vẫn không giảm đi chút nào, nắm đ.ấ.m cũng siết thật chặt.

Nguyễn Khê nhìn ông ta, tức giận nói tiếp: “Ông cho rằng ông đón tôi vào thành, cho tôi ăn uống ba năm thì những chuyện trước kia sẽ xóa sạch sao? Ông nằm mơ đi! Nguyễn Trường Phú, ông có nghĩ nếu tính tôi không như bây giờ, nếu tính tôi giống như Nguyễn Khiết. Nếu tôi một mình đi vào thành, đối mặt với Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương và Phùng Tú Anh, ông cảm thấy cuối cùng tôi sẽ thế nào? Ông có nghĩ tới hay không?”

Nguyễn Trường Phú siết chặt nắm đ.ấ.m đối diện với ánh mắt của Nguyễn Khê.

Hiển nhiên ông ta không hiểu những lời cô nói, vì những điều này chỉ là giả thiết mà thôi.

Nguyễn Thúy Chi làm việc trong nhà chính, nghe được động tĩnh bên này thì vội vàng chạy tới.

Vừa mới vào, cô ấy đã ngửi thấy bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cô ấy hỏi: “Đang yên đang lành làm sao vậy?”

Nguyễn Trường Phú tức giận không biết trút đi đâu, quay đầu lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Em còn hỏi anh à? Nó muốn bỏ việc mà bọn em cũng để nó bỏ à? Nó còn nhỏ không biết nặng nhẹ, bọn em làm người lớn cũng không để ý à?”

Nguyễn Thúy Chi ú ớ không nói nên lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận