[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 411

Thấy Nguyễn Khiết không về, lúc ăn cơm tối lại hỏi: “Tiểu Khiết ăn Tết ở nhà họ Trần à?”

Nguyễn Thúy Chi cười gật đầu nói: “Không phải bọn họ đều đã kết hôn cả rồi sao? Bọn họ chờ hai người đến Bắc Kinh thì bọn họ sẽ chuẩn bị tiệc rượu, tổ chức hôn lễ. Rốt cuộc ý của hai người thế nào, có đi hay không thế?”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tạm thời không nghĩ đến chuyện này. Bọn họ đã ở trong núi cả đời rồi, kêu bọn họ ra ngoài, bọn họ thật sự không muốn. Ngoại trừ nguyên nhân về đất đai ra thì chính là trong lòng bọn họ cứ bồn chồn không yên.

Dù sao đi nữa thì nơi xa nhất bọn họ từng đi chính là trấn trên, để bọn họ đến thẳng một nơi xa như thế để sống, rời bỏ căn nhà cũ bọn họ đã ở cả đời, ngẫm lại cảm thấy không được. Trong lòng không muốn tiếp nhận, cũng rất không muốn đi.

Lúc con người già đi, già đến độ tuổi này rồi thì khả năng tiếp thu và thích ứng đều sa sút, sẽ không muốn chịu giày vò.

Bọn họ không nói chuyện này nữa, đem đề tài chuyển lên trên người Nguyễn Khê, nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khiết cũng đã kết hôn được một năm rồi, Tiểu Khê à, khi nào cháu mới chịu tìm đối tượng hả? Cháu còn lớn hơn Tiểu Khiết một tuổi đó, vẫn chưa thấy vội à?”

Năm nay Nguyễn Khê không còn phải tìm cớ nữa, cười nói: “Cháu đã tìm được rồi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe thế mắt sáng lên: “Thật không? Sao không dẫn về cho ông bà nội xem thử?”

Nguyễn Khê cười nói: “Hai người đến Bắc Kinh tự nhiên có thể xem.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “...”

Chà, chủ đề này lại quay lại một lần nữa.

Về chuyện khuyên đôi vợ chồng già đến Bắc Kinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi thay phiên nhau ra trận. Khuyên từ trước giao thừa một ngày khuyên đến tận mùng ba tết. Cuối cùng vào đêm mùng ba tết, đôi vợ chồng già cũng đồng ý.

Đương nhiên trong đó cũng có công lao của những người dân trong thôn, mọi người đều khuyên hai vợ chồng già đến Bắc Kinh, bảo họ đừng sống trong núi cả đời. Sắp sửa xuống quan tài rồi, lúc này có cơ hội sao không ra ngoài thành phố lớn nhìn thử một lần?

Bọn họ cũng muốn đi, nhưng con cháu họ vẫn chưa thành công, nên cô muốn đi cũng không đi được.

Vả lại, con trai, con gái và cháu gái đều hiếu thảo, tốn biết bao công sức khuyên bọn họ đi hưởng phúc, nếu bọn họ không đón nhận tấm lòng hiếu thảo này của bọn nhỏ, không phải sẽ làm tổn thương đến tấm lòng của chúng hay sao?

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý.

Bọn họ đồng ý, mấy người Nguyễn Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó đương nhiên bắt đầu giúp hai vợ chồng già thu dọn hành lý.

Lúc hành lý thu dọn xong xuôi, Nguyễn Chí Cao gọi Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ vào phòng, nói với bọn họ: “Cha và mẹ của con năm nay chuẩn bị lên thành phố. Trong nhà còn mấy miếng đất cha để lại cho tụi con trồng trọt. Nếu tụi con không cần, cha sẽ đưa cho người khác. Còn cái sân của nhà may cũ, cha không thể cho tụi con được, nhưng ba căn nhà bên cạnh thì các con dọn dẹp lại một chút rồi vào ở đi.”

DTV

Nghe như thế, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó Nguyễn Trường Quý vội cau mày nói: “Ba mẹ, mọi người đều đi hết chỉ bỏ lại gia đình tụi con ở đây sao? Nếu mọi người đều đi, tại sao không dẫn tụi con theo chứ?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Con nghĩ cuộc sống ở thành phố lớn dễ dàng lắm hay sao? Tiểu Khê, Thúy Chi, Trường Sinh, Tiền Xuyến và Hạo Phong đều liều mạng làm việc trên đấy! Bọn họ có thể nuôi nhiều người rảnh rỗi thế sao?”

Tôn Tiểu Tuệ mở to hai mắt nói: “Chúng con cũng có thể làm việc mà, không mượn bọn họ nuôi.”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy nói: “Ở đấy không khai thác mỏ quặng, cũng không làm ruộng, mấy đứa lên đó làm gì hả? Bọn Tiểu Khê đều làm nghề may quần áo, bọn con có thể giúp gì chứ? Nếu để tụi con lên đấy chỉ có cản trở mọi người thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ vẫn nói: “Bọn con có thể học mà, Dược Tiến, Dược Hoa và vợ của chúng đều có thể học mà!”

Hai người Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đều đã kết hôn từ sớm, hai đứa con của Nguyễn Dược Tiến cũng không còn nhỏ nữa.

Nguyễn Chí Cao hừ lạnh một tiếng: “Năm đó, Dược Tiến chưa học sao?”

Tôn Tiểu Tuệ bị chặn miệng, nói không nên lời, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Quý, trong lòng gấp muốn chết.

Nếu lần này bọn họ đi rồi, sau này có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa. Gia đình bọn họ phải ở trong núi trồng trọt và khai thác quặng mỏ cả đời. Đều là người một nhà cả, sẽ thật sự ném bọn họ ở quê chịu khổ sao?

Nguyễn Trường Quý lập tức mất bình tĩnh, khó chịu nói với Nguyễn Chí Cao: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Thật sự định mặc kệ cả nhà chúng tôi sống dưới quê sao! Tôi là con của mấy người, Dược Tiến và Dược Hoa là cháu của mấy người, mấy người cũng không thèm quan tâm sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận